Công Nhân vào tù giải phóng Công Nhân
Minh Võ
Sợ hãi trước lời kêu gọi tẩy chay bầu cử “Quốc Hội của đảng” của khối 8406, dịp Tết Nguyên Đán vừa qua, nhà cầm quyền Cộng Sản trong nước đã bắt giữ, đem xét xử và bỏ tù hàng loạt những nhà đấu tranh kiên cường cho Nhân Quyền và Dân Chủ.
Sự kiện trên đã được các cơ quan truyền thông quốc tế và của Người Việt Hải Ngoại nói đến khá nhiều suốt trong thời gian qua. Tờ báo duy nhất trong nước không phải của đảng và không cần sự cho phép của đảng là Tự Do Ngôn Luận cũng đã đề cập về chi tiết.
Ở đây chúng tôi chỉ xin nhắc lại 2 sự kiện liên quan đến việc xử án và tống giam hai người tiêu biểu là linh mục Nguyẽn Văn Lý 61 tuổi và nữ luật sư 28 tuổi Lê Thị Công Nhân.
Hình ảnh Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng luôn ám ảnh nhiều người, khiến nảy ra không biết bao câu hỏi: Tôi có bị bịt miệng không? Các nhà lãnh đạo tinh thần có bị bịt miệng không? Các nhà văn hóa, sĩ phu, trí thức, nhà văn, nhà báo, khoa học gia, sử gia tên tuổi trong nước..., tất cả có bị bịt miệng không? Đảng Cộng Sản dám bịt miệng cả nước à? Sao ông Lý vào tù rồi mà trong nước cứ im như thóc? Vì sợ hay vì đồng lõa với tội ác? Được mấy người không sợ như nhà văn Hoàng Tiến? Chỉ có một mình nhà văn Hoàng Tiến dám trả lại thẻ cử tri vì không muốn đồng lõa với tội ác sao? Cái gì làm cho người ta sợ đến thế, con ngáo ộp Hồ Chí Minh (*), anh hùng yêu nước, cha già dân tộc chăng? Hay một ngáo ộp nào ở bên ngoài biên giới? Hay lực lượng hùng hậu cảnh sát, công an, bộ đội của đảng? Xin để tùy mỗi người tự trả lời.
Tuy nhiên hãy cứ tưởng tượng một công dân của một nước dân chủ tiên tiến nào đó trên thế giới đang quan sát màn hài kịch đảng cử dân bầu ngày 20 tháng 5 vừa qua. Người ấy không thích thú về màn kịch cho bằng ngạc nhiên về sự ham mê hài hước của dân tộc Việt Nam. Họ tự hỏi tại sao trên thế giới này lại có một dân tộc mê hài kịch đến thế nhỉ?
Bỏ ra hàng trăm ngàn tỷ đồng để thiết lập một sân khấu hoành tráng. Vận động toàn thể các cơ quan nhà nước và đảng làm việc không ngừng nghỉ trong nhiều tháng, bỏ cả công việc thường ngày, để chuyên lo hô hào cho toàn dân chẳng những dự kiến mà còn đích thân tham gia vào vở kịch. Mà vở kịch thì đã diễn đi diễn lại cả chục lần rồi, lần nào cũng y nguyên bản cũ soạn lại.
Hơn nữa nội dung vở hài kịch là cả một sự dối trá lừa bịp trắng trợn. Cả nước chỉ có 3 triệu đảng viên. Thế mà cái gọi là quốc hội (của đảng) đó đã được định sẵn là có 90 phần trăm đại biểu là của đảng. Còn 80 triệu dân, (khoảng 96 phần trăm) ngoài đảng chỉ có được 10% đại biểu. Vậy mà ai cũng phải nói to lên rằng đó là quốc hội, nghĩa là đại hội nghị của toàn thể quốc dân. Có lẽ nhân dân đã quá quen với trò lừa bịp dối trả trên nửa thế kỷ nên không còn có được một phản ứng lành mạnh?
Chẳng những thế, chỉ vì để bảo đảm cho vở kịch được diễn đúng ngày, đúng giờ mà không bị “kẻ gian” phá bĩnh, cơ quan nhà nước đã phải bắt giữ, bịt mồm bịt miệng những kẻ khả nghi muốn tẩy chay màn kịch, mà không sợ thế giới cười chê lên án!
Cái hình ảnh một linh mục bị bịt mồm bịt miệng ấy đến nay cả thế giới đã thấy. Nhưng thôi hãy tạm ngưng vụ linh mục Lý để bàn chuyện cô Nhân.
Tên cô là Công Nhân. Ngẫu nhiên mà cái tên gọi của cô lại tiêu biểu cho giai cấp công nhân. Toàn bộ chủ thuyết của Mác và Ăng Ghen, toàn bộ chương trình hành động cách mạng bạo lực của Mác và Lênin nhắm mục đích tối hậu, “mục đích cao cả” là giải phóng giai cấp công nhân khỏi sự áp bức của giai cấp tư sản bóc lột. Nói nôm na là giải phóng giai cấp thợ khỏi sự bóc lột của giai cấp chủ.
Thế mà ngày nay ai cũng thấy rõ ràng, cái đảng Cộng Sản Việt Nam là một đảng của giai cấp tư bản đỏ, một giai cấp bóc lột mới, bóc lột giai cấp công nhân. Những công nhân Việt Nam bị bóc lột, bị bỏ đói, không có quyền lên tiếng, không có quyền lập hội, lập công đoàn độc lập để bảo vệ quyền sống, quyền lao động của mình. Thậm chí có nhiều người dân nghèo mạt rệp, chẳng có công ăn việc làm để được đội lấy cái tên là công nhân, là người thợ.
Khi Công Nhân vào tù là lúc hàng hàng lớp lớp công nhân trong nước đang mở to mắt mà nhìn để ý thức được thân phận của mình mà tìm ra con đường đòi lại quyền được làm người, được sống và lao động để có một đời sống xứng đáng hơn. Công Nhân vào tù khiến toàn dân cảm thương Công Nhân và công nhân, và tìm đường giải thoát cho giai cấp công nhân. Chỉ có loại bỏ cái chế độ chuyên chính vô sản giả hiệu này mới làm được việc đó. Mơ tưởng có thể thay đổi nó chỉ là chuyện hão huyền. Chính một lãnh tụ Cộng Sản Nga, Boris Yeltsin, qua kinh nghiệm xương máu và nước mắt của mình và của dân tộc Nga, đã khẳng định: Chế độ Cộng Sản chỉ có thể bị thay thế. Không thể thay đổi.
Phải chăng vì đã biết thế nên nữ luật sư Lê Thị Công Nhân đã sẵn sàng vào tù và chấp nhận trước cái chết để tranh đấu đến cùng cho tự do dân chủ. Trước ngày bị bắt, hôm 26/02/2007, cô đã nói dõng dạc:
“Tôi sẽ chiến đấu tới cùng dù chỉ còn một mình tôi....Và Cộng Sản đừng hòng mong tôi thỏa hiệp chứ đừng nói là đầu hàng. ... Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù, nhưng tôi khẳng định một lần nữa đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.”
Nghĩa là Công Nhân đã sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Khi nào công nhân trong nước bước vào đấu tranh, sẵn sàng chấp nhận vào tù, chấp nhận cả cái chết thì lúc đó chính là lúc Giai Cấp Công Nhân được giải phóng. Và cũng là lúc dân tộc Việt Nam được giải phóng và được Độc Lập thực sự.
Toàn dân cảm thương Công Nhân và công nhân, và tìm đường giải thoát cho giai cấp công nhân.
Nguồn: defenselink.mi
--------------------------------------------------------------------------------
Nhưng trong hiện tại thì Công Nhân đã vào tù nhỏ và công nhân hãy còn ở trong tù lớn là xã hội xhcn (xã hội chủ nghĩa). Mong rằng tấm lòng sắt son đối với tương lai dân tộc của người con gái độc thân 28 tuổi mang cái tên tiêu biểu cho lớp người nghèo khổ sẽ đánh động những con tim của mọi tầng lớp nhân dân trong nước để mở đầu một giai đoạn đấu tranh thắng lợi, giai đoạn Công Nhân vào tù giải phóng công nhân.
24/05/2007
© DCVOnline
--------------------------------------------------------------------------------
(*) Nếu theo rõi tình trạng giáo dục nhồi sọ trong nước trên nửa thế kỷ vùa qua và nghiên cứu những tài liệu quốc tế về ông Hồ Chí Minh, thì mới thấy được ông ta đã trở thành một thứ ngáo ộp, khiến các nhà lãnh đạo tinh thần, và giới trí thức trong nước phải nể sợ. Và sự nể sợ này chính là nguyên nhân tại sao ngay cả một số nhà đấu tranh dân chủ như Lữ Phương vẫn còn nghĩ ông Hồ là đại anh hùng dân tộc. Nghĩa là ông ta và đảng do ông thành lập và dẫn giắt đã có công lớn đối với dân tộc. Cho nên nay ông ta không còn thì đảng của ông ta có quyền điều hành đất nước theo chủ trương của họ. Họ có quyền dựng một quốc hội theo ý họ, thảo một hiến pháp theo đó họ được toàn quyền nắm cả tam quyền hành pháp, lập pháp, tư pháp, và nắm luôn báo chí. Nói khác đi, họ thắng, họ “được” thì họ làm vua. Phe Quốc gia “thua” thì làm giặc, làm “ngụy”.
Cho nên bao lâu không phá vỡ huyền thoại anh hùng yêu nước, huyền thoại “Cha già dân tộc” của Hồ Chí Minh, thì các phong trào đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ tự do trong cũng như ngoài nước hãy còn bị lấn cấn bởi thần tượng “Cha già dân tộc” này, và vì thế cứ không dám mở miệng nói thẳng, nói mạnh. Đó là chưa kể còn cam chịu để mình bị bịt miệng nữa.
Trong nhiều cuốn sách và bài viết chúng tôi đã chứng minh là việc đánh sập huyền thoại Hồ Chí Minh là việc có thể làm một cách dễ dàng. Nhưng phải làm cho những Lữ Phương ở trong nước khuất phục và lên tiếng thú nhận họ lầm thì mới đạt được kết quả hoàn toàn. Lúc đó các nhà lãnh đạo tinh thần các nhà khoa bảng và ký giả... trong nước mới thoát được cái sợ vô lý còn tồn tại cho đến ngày nay làm cản trở phong trào đấu tranh cho Nhân Quyền và Dân Chủ Tự Do của cả một dân tộc có truyền thống anh hùng.
dcv
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire