Khách mời vắng mặt của TT Bush
31/5/07
Ông Đỗ Nam Hải nói ông không thể tham gia cuộc hội luận với Tổng thống Bush do điện thoại bị phá sóng
Cuộc gặp gỡ giữa Tổng thống Hoa Kỳ George W Bush với các nhà hoạt động về nhân quyền Việt Nam tại Toà Bạch Ốc hôm 29/5 vừa qua đã thiếu vắng một nhân vật thứ năm, là nhà bất đồng chính kiến Đỗ Nam Hải từ Việt Nam.
Trước khi sự kiện này diễn ra, phụ tá Tổng thống Hoa Kỳ kiêm p̣hụ tá cố vấn an ninh quốc gia, ông Eliott Abrams, đã gửi một lá thư tới ông Đỗ Nam Hải để mời ông tham gia phiên họp, dự kiến sẽ qua đường điện đàm.
Nói chuyện với đài BBC, kỹ sư Đỗ Nam Hải từ thành phố Hồ Chí Minh xác nhận ông có nhận được lá thư mời của phụ tá Tổng thống Bush, cũng như biết việc ông Bush gặp gỡ các nhà hoạt động về nhân quyền Việt Nam tại Washington vào ngày 29/5.
Ông Hải cho biết ông đã “sẵn sàng tham gia qua điện thoại” với Tổng thống Bush và các khách mời, thế nhưng đến đúng giờ hội luận thì hai số điện thoại của ông bị cắt và sóng điện thoại của người trong cùng gia đình cũng như tại khu vực xung quanh nhà ông đều bị phá hết, do đó ông không tham gia được sự kiện này.
Tuy nhiên, ông Hải cho biết ông đã kịp gửi đến ông Bush một bài phát biểu của cá nhân ông trước khi sự kiện này diễn ra.
Ông Hải nói ông biết Tổng thống Bush quan tâm đến “diện mạo phong trào dân chủ tại Việt Nam, sự đàn áp của chính quyền đối với phong trào dân chủ VN, và những đề đạt của những người hoạt động dân chủ để chính phủ Mỹ có thể hỗ trợ”.
Ông Hải cũng cho biết thêm công việc của ông hiện rất khó khăn, do an ninh Việt Nam luôn theo dõi “từ đầu tới cuối” mọi hoạt động của ông, và chẳng ai dám hợp tác với một người “luôn có từ 3 đến 5 công an đi theo” như ông.
Ông Đỗ Nam Hải là một nhân vật có tiếng trong giới bất đồng chính kiến ở Việt Nam và gần đây đã được trao giải thưởng của một tổ chức nhân quyền quốc tế là Human Rights Watch.
Ông là thành viên của khối 8406 và trước đây có nhiều bài viết trên mạng internet nói về tình hình chính trị, xã hội Việt Nam.
Tuy nhiên, vào tháng Ba vừa qua, do áp lực từ gia đình, ông phải ký vào giấy cam kết với công an Việt Nam là sẽ ngừng tham gia các hoạt động đấu tranh dân chủ.
Thư mời
Trong lá thư đề ngày 25/5/2007 gửi ông Đỗ Nam Hải, ông Abrams viết: “Tôi viết thư này để xác nhận việc mời ông tham dự phiên họp với Tổng thống George W Bush vào ngày 25/5/2007 nhằm thảo luận về tiến trình cải tổ dân chủ cho Việt Nam”.
Ông Bush đã lắng nghe các đề đạt của những người hoạt động vì tình hình nhân quyền tại Việt Nam hôm 29/5 tại Tòa Bạch Ốc
“Chúng tôi chắc chắn rằng ông có thể cung cấp cho Tổng thống những hiểu biết có giá trị về vấn đề này. Đặc biệt chúng tôi muốn nghe nhiều hơn về những nỗ lực mang lại sự đổi mới dân chủ một cách ôn hoà ở Việt Nam”.
“…Như Tổng thống Bush đã nhấn mạnh trong bài diễn văn nhậm chức lần thứ nhì vào ngày 20/1/2005, là “tất cả những ai đang sống dưới thể chế độc tài và tuyệt vọng có thể hiểu rằng Hoa Kỳ sẽ không làm ngơ trước sự đàn áp hay tha thứ cho những kẻ áp bức các bạn. Khi các bạn đứng lên tranh đấu cho tự do, chúng tôi sẽ đứng chung cùng các bạn”
“Trong tinh thần đó, chúng tôi muốn ông hiểu rằng chúng tôi hậu thuẫn cho người dân Việt Nam, những người đang tìm cách phát huy tự do tại đất nước cao quý của họ”.
BBC
-------------
Tôn Kính Phát
Tôi chưa bao giờ dám dùng lời lẽ mạnh bạo như ông Minh Khố Chuối dành cho Hương, tpHCM, và cũng chưa bao giờ ý kiến của tôi được xuất hiện trên diễn đàn BBC dù là lễ độ và không lập lại ý người khác. Tôi thì cám ơn ông Hương, tpHCM đã xác nhận với chúng ta "Chắc chắn chưa tới 0.1% dân"(khoảng 100,000 người)ở VN biết về những người đấu tranh cho nhân quyền, điều này cũng chứng tỏ là CS rất bưng bít thông tin. Ông Hương còn cho biết lý lịch từng là lính VNCH, và phản ánh sự tức giận Mỹ đã "nhắm đánh CS không được" cho nên những người lính như ông ấy phải "ở lại chịu trận". Thế thì không nên nặng lời với những đồng đội, đồng bào mình khi họ không có điều kiện tiếp cận đầy đủ thông tin.
Mai, Florida
Tôi thật thú vị khi biết ông Đỗ Nam Hải đã nhận được thêm thế đứng chính trị khi được TT HK trực tiếp mời hội luận! Chuyện cá nhân ông không quan trọng, nhưng khối 8406, qua cuộc mời nầy, đã được chính giới HK theo dõi. Đây là một bước tiến vững mạnh của phong trào tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền trong nước. Điều khác, là chính TT Bush cũng biết được chuyện can thiệp trắng trợn vào quyền tự do của công dân VN khi CSVN phá sóng để vô hiệu hóa cuộc hội luận nầy. Tóm lại đây là những dữ kiện nói lên được tầm quan trọng của cao trào dân chủ trong nước.
Hoa Chau, Sài Gòn
Đây là một tin vui cho phong trào dân chủ và nhân quyền Việt Nam. Cho dù chính quyền cộng sản Hà Nội có cố gắng bưng bít thông tin thế nào đi nữa thì cũng không thể lừa gạt được dư luận thế giới! Mong rằng Mỹ và các quốc gia Châu Âu dân chủ tiến bộ có biện pháp mạnh hơn đối với chính quyền cộng sản Hà Nội trước những hành vi vi phạm nhân quyền nghiêm trọng!
Hùng, Hà Nội, VN
Việc Hội Đồng an ninh quốc gia của một siêu cường gửi thư đến một người dân sống ở một quốc gia thuộc hàng nghèo nhất thế giới, và bày tỏ sự quan tâm đến tình trạng nhân quyền của quốc gia đó, thực sự là một hiện tượng đặc biệt. Có mấy điểm cần bàn qua hiện tượng đặc biệt này:
- Qua nội dung bức thư, cho thấy chính quyền ông Bush không thể hiện sự tin tưởng vào việc đảm bảo nhân quyền của chính quyền VN hiện nay. Và chính quyền ông ấy cũng đã bày tỏ sự ủng hộ chính thức phong trào đấu tranh đòi quyền nhân quyền của những người dân ấy. "Khi các bạn đứng lên tranh đấu cho tự do, chúng tôi sẽ đứng chung cùng các bạn". Dẫu chỉ là lời nói, nhưng sức mạnh từ lời nói của vị nắm quyền cao nhất của một siêu cường chắc chắn có sức động viên rất lớn đến những người đang ngày đêm chịu đựng mọi hình thức đàn áp của chính quyền.
- Việc Nhà Trắng gửi thư đến một người dân đã bị chính quyền nước đó liệt vào dạng "đặc biệt lưu tâm" như ông Hải, trước khi dự kiến tiếp người đứng đầu nhà nước là ông Triết, quả thật là một hành động gây nhiều khó chịu cho chính quyền VN. Đó là lời phủ nhận chính thức của Nhà Trắng đối với mọi cáo trạng mà chính quyền VN từng áp đặt lên những nhà đấu tranh dân chủ trong nước, không riêng gì ông Hải. Hoá ra những việc đàn áp, bắt bớ, bịt miệng người dân trong nước đều đã được chính quyền các nước lưu tâm, theo dõi và đánh giá.
- Việc đề cập đến khối 8406 và Liên Minh dân chủ nhân quyền trong bức thư từ Nhà Trắng cho thấy chính quyền Bush đã nắm rõ những hoạt động tranh đấu của những nhà hoạt động dân chủ quốc nội, dẫu rằng phong trào còn rất non trẻ. Với một hệ thống những cố vấn chính trị dày dạn kinh nghiệm, chắc chắn chính quyền TT Bush không thể gửi lầm người rồi. Điều này cho thấy đường lối đối ngoại đối với VN của chính quyền Hoa Kỳ hiện nay không chỉ đơn thuần là thúc đẩy tự do thương mại.
Qua một sự kiện nêu trên, trong chuỗi những sự kiện liên quan đến tình trạng nhân quyền VN gần đây, chúng ta mong rằng sắp tới, chính quyền VN sẽ có những cải thiện về mặt dân chủ-nhân quyền theo chiều hướng tiến bộ hơn. Suy cho cùng, những đòi hỏi của người dân VN về dân quyền đâu có gì là không hợp lý! Vậy tại sao chính quyền không lắng nghe và tin tưởng người dân, như trong bức thư có viết ,“những người lãnh đạo các chính phủ quen thói kiểm soát cần hiểu là để phục vụ nhân dân, họ phải học cách tín nhiệm người dân."
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2007/05/070531_donamhai_bush.shtml
jeudi 31 mai 2007
Phát biểu của Ks Đỗ Nam Hải từ Việt Nam với TT Bush và Ủy Ban An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ ngày 29-5-2007
Thứ Năm, ngày 31 tháng 5 năm 2007
Phát biểu của Ks Đỗ Nam Hải từ Việt Nam với TT Bush và Ủy Ban An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ ngày 29-5-2007
--------------------------------------------------------------------------------
Phương-Nam Đỗ Nam Hải
Tôi là kỹ sư Phương Nam Đỗ Nam Hải đang phát biểu từ thành phố Sai Gòn, Việt Nam.
Kính thưa Quý Vị,
Hôm nay tôi rất hân hạnh được Ủy Ban An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ mời tham gia buổi thảo luận về vấn đề dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam. Tôi cũng được biết rằng hôm nay có sự hiện diện của quý ông Đỗ Hoàng Điềm, Việt-Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng; ông Đỗ Thành Công, Đảng Dân Chủ Nhân Dân; ông Lê Minh Nguyên, Mạng Lưới Nhân Quyền Việt-Nam, và BS Nguyễn Quốc Quân, Phong Trào Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản… Tôi xin chân thành cảm ơn tất cả Quý Vị. Nếu như có ai lúc này hỏi tôi rằng : hôm nay ở Việt Nam đã có được tự do dân chủ, mà cụ thể là các quyền tự do tư tưởng, ngôn luận, báo chí, tự do lập hội lập đảng, v.v… một cách thực sự hay chưa, thì câu trả lời rõ ràng và dứt khoát của tôi là CHƯA! Và đó chính là nguyên nhân đồng thời cũng là động lực thúc đẩy nhiều người dân chúng tôi ở cả trong và ngoài nước đã và đang đứng lên quyết giành lại các quyền tự do thiêng liêng ấy.
Tôi nói giành lại là vì: cách nay trên 60 năm dân tộc chúng tôi đã có được các quyền ấy. Chúng được xác định rõ trong bản hiến pháp đầu tiên của nước VNDCCH được thông qua bởi 1 quôc hội đa đảng vào ngày 9 tháng 11 năm 1946. Thế nhưng điều bất hạnh cho dân tộc Việt Nam chúng tôi là các quyền tự do ấy đã bị các thế hệ lãnh đạo trong đảng CSVN ngang nhiên cướp đoạt. Vì vậy, mục tiêu tốt đẹp ban đầu của cuộc cách mạng tháng 8 năm 1945 là độc lập dân tộc cũng đã bị đánh tráo một cách rất không lương thiện thành mục tiêu chủ nghĩa xã hội. Lịch sử đã chứng minh rằng trong suốt gần 62 năm qua từ tháng 8 năm 1945 đến tháng 5 năm 2007 dân tộc Việt Nam chưa bao giờ chọn mục tiêu chủ nghĩa xã hội cho mình cả.
Có 3 văn kiện quan trọng trong những ngày đầu thành lập nước VNDCCH:
- Nghị quyết đại hội quốc dân họp ở Tân Trào-Thái Nguyên ngày 16 tháng 8 năm 1945 thông qua lệnh tổng khởi nghĩa và 10 chính sách lớn của Việt Minh.
- Tuyên ngôn độc lập ngày 2 tháng 9 năm 1945.
- Bản hiến pháp đầu tiên ngày 9 tháng 11 năm 1946
đều không có một từ nào nói về chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản cả. Bởi vì theo nhận xét của cựu chủ tịch Công Đoàn Đoàn Kết, cựu tổng thống Ba Lan, Lech Walesa, thời hậu cộng sản thì "đó là con đường dài nhất để đi từ Chủ Nghĩa Tư Bản đến Chủ Nghĩa Tư Bản". Đại tướng W. Jaruzelski và cũng là cựu tổng thống Ba Lan thời cộng sản trong cuốn hồi ký "Xiềng Xích và Nơi Trú Ẩn" xuất bản năm 1992, cũng đã phải ngậm ngùi nhận xét về con đường ấy như sau: "... mô hình đã bị phá sản. Những lời nói của chúng ta không còn ý nghĩa gì nữa. Các lý tưởng của chúng ta ngày nay đang bị dìm trong bùn, ném vào hố rác của lịch sử ...".
Dân tộc Việt Nam đã không cam chịu tình trạng mất dân chủ, tự do nên có biết bao người con ưu tú dũng cảm đứng lên, bất chấp bạo lực của bộ máy chuyên chính vô sản trong suốt hơn nửa thế kỷ qua. Chính họ đã đặt nền móng vững chắc để phong trào dân chủ Việt Nam được phát triển về cả chiều rộng lẫn chiều sâu trong năm 2006 vừa qua.
Mở đầu là sự ra đời của bản tuyên ngôn Tự Do Dân Chủ cho Việt Nam vào ngày mùng 8 tháng 4, 2006 với sự tham gia đầu tiên của 118 người Việt Nam trong nước. Chỉ một thời gian ngắn sau, con số ấy đã được tăng lên hàng ngàn rồi hằng chục ngàn người Việt Nam ở cả trong và ngoài nước, còn được gọi là Khối 8406. Ngoài ra Khối 8406 còn được sự ủng hộ mạnh mẽ của nhiều nhà hoạt động chính trị, ngoại giao, nhân quyền, v.v… trên thế giới. Tiếp theo sự kiện lịch sử trên là sự xuất hiện của các tờ báo như Tự Do Ngôn Luận, Hoa Mai, Canh Tân, Tổ Quốc; sự xuất hiện của các đảng phái như Đảng Dân Chủ Thế Kỷ 21, Đảng Thăng Tiến Việt Nam, Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông, Công Đoàn Độc Lập, Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam, v.v… Tất cả những sự kiện trên, đánh dấu một bước ngoặt lớn của chặng đường đấu tranh giành lại tự do dân chủ nhân quyền cho dân tộc Việt Nam chúng tôi: Phong Trào đã đi từ tự phát đến tự giác, từ đơn lẻ cá nhân đến có tổ chức, từ ít đến nhiều, từ yếu đến mạnh.
Hốt hoảng trước sự lớn mạnh vượt bực của phong trào dân chủ, nhà cầm quyền CSVN sau khi tổ chức xong Hội Nghị APEC, được giải tỏa PNTR, CPC, gia nhập với WTO, đã mở một chiến dịch đàn áp khốc liệt những chiến sĩ dân chủ Việt Nam ở khắp 3 miền Bắc Trung Nam vào cuối năm 2006 đầu năm 2007 vừa qua. Hằng chục người đã bị bắt giữ và đưa ra tòa xét xử với những bản án oan sai. Thế nhưng chiến dịch đàn áp này đã hoàn toàn thất bại. Phong trào dân chủ Việt Nam qua cơn thử thách khốc liệt vừa qua chẳng những không dừng lại mà lại còn trưởng thành và lớn mạnh hơn rất nhiều.
Một người bị đàn áp thì có hàng chục người khác đứng lên. Bạo lực của nhà cầm quyền đã không thể đè bẹp, không thể đập nát được ý chí mãnh liệt quyết đứng lên đấu tranh giành lại tự do dân chủ của dân tộc Việt Nam mà biểu hiện cụ thể là Khối 8406 và các tờ báo tự do, cùng các đảng phái, và Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam vẫn tồn tại và phát triển. Tất cả ngày càng nhận được sự ủng hộ và tham gia của nhân dân Việt Nam ở cả trong và ngoài nước, cùng bạn bè quốc tế.
Kính thưa Quý Vị,
Chúng tôi những người đang đứng lên đấu tranh giành lại tự do dân chủ thực sự cho đất nước từ tay các thế lực bảo thủ trong đảng CSVN luôn ý thức sâu sắc rằng: lực lượng của cuộc đấu tranh này là dân tộc Việt Nam! Tuy nhiên, chúng tôi xin chân thành cảm ơn các chính phủ, các tổ chức nhân quyền, và nhân dân tiến bộ trên khắp thế giới đã và đang ủng hộ nhiệt tình và ngày càng có hiệu quả sự nghiệp chính nghĩa này của dân tộc Việt Nam. Xuất phát từ những suy nghĩ ấy, tôi xin được đề nghị sự ủng hộ của Quý Vị vào một số điểm cụ thể sau đây:
1/ Yêu cầu nhà cầm quyền CSVN trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho những tù nhân chính trị đang bị giam giữ.
2/ Chấm dứt việc cho công an theo dõi và sách nhiễu các nhà dân chủ; tùy tiện cắt điện thoại, cắt internet và ngăn chận các quyền tự do đi lại, tự do sinh sống v. v. của họ.
3/ Ủng hộ cho việc ra đời một tờ báo tư nhân ở Việt Nam.
4/ Ủng hộ cho việc tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý ở Việt Nam với sự giám sát của quốc tế, để nhân dân Việt Nam được thực hiện quyền dân tộc tự quyết của mình là lựa chọn thể chế chính trị độc đảng hay đa đảng nhằm mở đường cho một cuộc bầu cử thật sự tự do, dân chủ, cho dân tộc chúng tôi trong tương lai.
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn Quý Vị và chúc Quý Vị cùng gia đình luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc.
Sài Gòn, Việt Nam, ngày 29 tháng 5 năm 2007
Kỹ sư Đỗ Nam Hải
V V V
Phát biểu của Ks Đỗ Nam Hải từ Việt Nam với TT Bush và Ủy Ban An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ ngày 29-5-2007
--------------------------------------------------------------------------------
Phương-Nam Đỗ Nam Hải
Tôi là kỹ sư Phương Nam Đỗ Nam Hải đang phát biểu từ thành phố Sai Gòn, Việt Nam.
Kính thưa Quý Vị,
Hôm nay tôi rất hân hạnh được Ủy Ban An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ mời tham gia buổi thảo luận về vấn đề dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam. Tôi cũng được biết rằng hôm nay có sự hiện diện của quý ông Đỗ Hoàng Điềm, Việt-Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng; ông Đỗ Thành Công, Đảng Dân Chủ Nhân Dân; ông Lê Minh Nguyên, Mạng Lưới Nhân Quyền Việt-Nam, và BS Nguyễn Quốc Quân, Phong Trào Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản… Tôi xin chân thành cảm ơn tất cả Quý Vị. Nếu như có ai lúc này hỏi tôi rằng : hôm nay ở Việt Nam đã có được tự do dân chủ, mà cụ thể là các quyền tự do tư tưởng, ngôn luận, báo chí, tự do lập hội lập đảng, v.v… một cách thực sự hay chưa, thì câu trả lời rõ ràng và dứt khoát của tôi là CHƯA! Và đó chính là nguyên nhân đồng thời cũng là động lực thúc đẩy nhiều người dân chúng tôi ở cả trong và ngoài nước đã và đang đứng lên quyết giành lại các quyền tự do thiêng liêng ấy.
Tôi nói giành lại là vì: cách nay trên 60 năm dân tộc chúng tôi đã có được các quyền ấy. Chúng được xác định rõ trong bản hiến pháp đầu tiên của nước VNDCCH được thông qua bởi 1 quôc hội đa đảng vào ngày 9 tháng 11 năm 1946. Thế nhưng điều bất hạnh cho dân tộc Việt Nam chúng tôi là các quyền tự do ấy đã bị các thế hệ lãnh đạo trong đảng CSVN ngang nhiên cướp đoạt. Vì vậy, mục tiêu tốt đẹp ban đầu của cuộc cách mạng tháng 8 năm 1945 là độc lập dân tộc cũng đã bị đánh tráo một cách rất không lương thiện thành mục tiêu chủ nghĩa xã hội. Lịch sử đã chứng minh rằng trong suốt gần 62 năm qua từ tháng 8 năm 1945 đến tháng 5 năm 2007 dân tộc Việt Nam chưa bao giờ chọn mục tiêu chủ nghĩa xã hội cho mình cả.
Có 3 văn kiện quan trọng trong những ngày đầu thành lập nước VNDCCH:
- Nghị quyết đại hội quốc dân họp ở Tân Trào-Thái Nguyên ngày 16 tháng 8 năm 1945 thông qua lệnh tổng khởi nghĩa và 10 chính sách lớn của Việt Minh.
- Tuyên ngôn độc lập ngày 2 tháng 9 năm 1945.
- Bản hiến pháp đầu tiên ngày 9 tháng 11 năm 1946
đều không có một từ nào nói về chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản cả. Bởi vì theo nhận xét của cựu chủ tịch Công Đoàn Đoàn Kết, cựu tổng thống Ba Lan, Lech Walesa, thời hậu cộng sản thì "đó là con đường dài nhất để đi từ Chủ Nghĩa Tư Bản đến Chủ Nghĩa Tư Bản". Đại tướng W. Jaruzelski và cũng là cựu tổng thống Ba Lan thời cộng sản trong cuốn hồi ký "Xiềng Xích và Nơi Trú Ẩn" xuất bản năm 1992, cũng đã phải ngậm ngùi nhận xét về con đường ấy như sau: "... mô hình đã bị phá sản. Những lời nói của chúng ta không còn ý nghĩa gì nữa. Các lý tưởng của chúng ta ngày nay đang bị dìm trong bùn, ném vào hố rác của lịch sử ...".
Dân tộc Việt Nam đã không cam chịu tình trạng mất dân chủ, tự do nên có biết bao người con ưu tú dũng cảm đứng lên, bất chấp bạo lực của bộ máy chuyên chính vô sản trong suốt hơn nửa thế kỷ qua. Chính họ đã đặt nền móng vững chắc để phong trào dân chủ Việt Nam được phát triển về cả chiều rộng lẫn chiều sâu trong năm 2006 vừa qua.
Mở đầu là sự ra đời của bản tuyên ngôn Tự Do Dân Chủ cho Việt Nam vào ngày mùng 8 tháng 4, 2006 với sự tham gia đầu tiên của 118 người Việt Nam trong nước. Chỉ một thời gian ngắn sau, con số ấy đã được tăng lên hàng ngàn rồi hằng chục ngàn người Việt Nam ở cả trong và ngoài nước, còn được gọi là Khối 8406. Ngoài ra Khối 8406 còn được sự ủng hộ mạnh mẽ của nhiều nhà hoạt động chính trị, ngoại giao, nhân quyền, v.v… trên thế giới. Tiếp theo sự kiện lịch sử trên là sự xuất hiện của các tờ báo như Tự Do Ngôn Luận, Hoa Mai, Canh Tân, Tổ Quốc; sự xuất hiện của các đảng phái như Đảng Dân Chủ Thế Kỷ 21, Đảng Thăng Tiến Việt Nam, Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông, Công Đoàn Độc Lập, Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam, v.v… Tất cả những sự kiện trên, đánh dấu một bước ngoặt lớn của chặng đường đấu tranh giành lại tự do dân chủ nhân quyền cho dân tộc Việt Nam chúng tôi: Phong Trào đã đi từ tự phát đến tự giác, từ đơn lẻ cá nhân đến có tổ chức, từ ít đến nhiều, từ yếu đến mạnh.
Hốt hoảng trước sự lớn mạnh vượt bực của phong trào dân chủ, nhà cầm quyền CSVN sau khi tổ chức xong Hội Nghị APEC, được giải tỏa PNTR, CPC, gia nhập với WTO, đã mở một chiến dịch đàn áp khốc liệt những chiến sĩ dân chủ Việt Nam ở khắp 3 miền Bắc Trung Nam vào cuối năm 2006 đầu năm 2007 vừa qua. Hằng chục người đã bị bắt giữ và đưa ra tòa xét xử với những bản án oan sai. Thế nhưng chiến dịch đàn áp này đã hoàn toàn thất bại. Phong trào dân chủ Việt Nam qua cơn thử thách khốc liệt vừa qua chẳng những không dừng lại mà lại còn trưởng thành và lớn mạnh hơn rất nhiều.
Một người bị đàn áp thì có hàng chục người khác đứng lên. Bạo lực của nhà cầm quyền đã không thể đè bẹp, không thể đập nát được ý chí mãnh liệt quyết đứng lên đấu tranh giành lại tự do dân chủ của dân tộc Việt Nam mà biểu hiện cụ thể là Khối 8406 và các tờ báo tự do, cùng các đảng phái, và Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam vẫn tồn tại và phát triển. Tất cả ngày càng nhận được sự ủng hộ và tham gia của nhân dân Việt Nam ở cả trong và ngoài nước, cùng bạn bè quốc tế.
Kính thưa Quý Vị,
Chúng tôi những người đang đứng lên đấu tranh giành lại tự do dân chủ thực sự cho đất nước từ tay các thế lực bảo thủ trong đảng CSVN luôn ý thức sâu sắc rằng: lực lượng của cuộc đấu tranh này là dân tộc Việt Nam! Tuy nhiên, chúng tôi xin chân thành cảm ơn các chính phủ, các tổ chức nhân quyền, và nhân dân tiến bộ trên khắp thế giới đã và đang ủng hộ nhiệt tình và ngày càng có hiệu quả sự nghiệp chính nghĩa này của dân tộc Việt Nam. Xuất phát từ những suy nghĩ ấy, tôi xin được đề nghị sự ủng hộ của Quý Vị vào một số điểm cụ thể sau đây:
1/ Yêu cầu nhà cầm quyền CSVN trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho những tù nhân chính trị đang bị giam giữ.
2/ Chấm dứt việc cho công an theo dõi và sách nhiễu các nhà dân chủ; tùy tiện cắt điện thoại, cắt internet và ngăn chận các quyền tự do đi lại, tự do sinh sống v. v. của họ.
3/ Ủng hộ cho việc ra đời một tờ báo tư nhân ở Việt Nam.
4/ Ủng hộ cho việc tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý ở Việt Nam với sự giám sát của quốc tế, để nhân dân Việt Nam được thực hiện quyền dân tộc tự quyết của mình là lựa chọn thể chế chính trị độc đảng hay đa đảng nhằm mở đường cho một cuộc bầu cử thật sự tự do, dân chủ, cho dân tộc chúng tôi trong tương lai.
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn Quý Vị và chúc Quý Vị cùng gia đình luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc.
Sài Gòn, Việt Nam, ngày 29 tháng 5 năm 2007
Kỹ sư Đỗ Nam Hải
V V V
mercredi 30 mai 2007
“Khủng bố” vào tận Nhà Trắng
“Khủng bố” vào tận Nhà Trắng
DCVOnline
WASHINGTON, D.C. – Chiều Thứ Ba, 29 tháng 5 năm 2007, Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush gặp đại diện của 4 tổ chức trong cộng đồng Người Mỹ gốc Việt gồm BS Nguyễn Quốc Quân thuộc Tổ Chức Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản, ông Lê Minh Nguyên của Mạng Lưới Nhân Quyền, ông Đỗ Thành Công của Đảng Dân Chủ Nhân Dân, và ông Đỗ Hoàng Điềm thuộc Đảng Việt Tân tại phòng hội Lincoln trong Toà Bạch Ốc.
Các ông Đỗ Thành Công, Nguyễn Quốc Quân, Đỗ Hoàng Điềm và Lê Minh Nguyên đã gặp Tổng thống George W. Bush tại phòng Lincoln ở Nhà Trắng (29/05/2007)
Nguồn: DCVOnline
--------------------------------------------------------------------------------
Trong 45 phút, Tổng Thống Bush đã trao đổi và thăm hỏi về các vấn đề cộng đồng Người Mỹ gốc Việt quan tâm, từ kinh tế cho đến dân chủ, nhân quyền. Cùng tham dự buổi họp mặt còn có Phó Tổng Thống Richard Chenney, Phát Ngôn Nhân Toà Bạch Ốc, Tony Snow, và các cố vấn thuộc Hội Đồng An Ninh Quốc Gia (National Security Council, NSC).
Khi Tổng Thống Bush nhân dịp này hỏi về phản ứng của Người Việt, trong cũng như ngoài nước, về chuyến đi Việt Nam dự diễn đàn Hợp Tác Kinh Tế Châu Á Thái Bình Dương (Asia Pacific Economic Cooperation - APEC), các đại diện đều thẳng thắn trả lời là trước chuyến đi, người Việt khắp nơi, đặc biệt là trong nước, đều hy vọng Tổng Thống Bush sẽ nêu vấn đề nhân quyền và dân chủ hóa trong thời gian ở Việt Nam, nhưng sau đó đã có một sự hụt hẫng (letdown) và thất vọng là Hoa Kỳ đã đánh mất một cơ hội lớn để khẳng định các giá trị truyền thống tự do và dân chủ, đặc biệt là trong khung cảnh một đất nước độc tài như cộng sản Việt Nam hiện nay. Tổng Thống Bush cho biết là trong các cuộc gặp gỡ tay đôi với các lãnh tụ cộng sản Hà Nội, ông đã nó rõ rằng ông rất quan tâm đến tình hình tự do, dân chủ, không những ở Việt Nam mà ở mọi nơi trên thế giới còn độc tài, áp bức.
Khi được cho biết về tình trạng đàn áp dã man trong vòng 6 tháng sau hội nghị APEC, Tổng Thống Bush đã cho biết ông cũng lấy làm thất vọng về những hành xử không đúng với những cam kết trước đó của chính quyền cộng sản Hà Nội. Nhưng ông cũng nói là chúng ta cũng còn những biện pháp khác. Ngoài ra, sau khi nghe tường trình về tình trạng đàn áp tôn giáo, nhất là trò hề xét xử Linh Mục Nguyễn Van Lý, ông đã cho biết cần phải xem xét việc đưa Việt Nam vào lại danh sách CPC, Những Nước Cần Quan Tâm Đặc Biêt vì vi phạm tự do tôn giáo.
Tổng Thống Bush đã nói rằng Hoa Kỳ đã nổ lực thúc đẩy phát triển liên hệ kinh tế giữa hai nước để hy vọng chín phủ Việt Nam nhận thức được sự cần thiết phải cải thiện tình trạng nhân quyền và dân chủ nhằm gặt gái nhiều kết quả phát triển hơn nữa, nhưng cách hành xử của Hà Nội đã làm cho cả cơ quan hành pháp và lập pháp của chính phủ Hoa Kỳ nghi ngờ mọi hứa hẹn từ phía Việt Nam. Đặc biệt một vị cố vấn cho rằng nếu Việt Nam đến nay vẫn không giữ lời hứa trả tự do cho mọi người bất đồng chính kiến vào dịp APEC thì làm sao chúng ta có thể tin được những gì Hà Nội hứa hẹn về những mặt khác? Một vị khác nêu lên sự kiện một dân biểu từ tiểu bang Oregon vừa từ chức chủ tịch một tổ chức các Dân Biểu thân Hà Nội sau khi biết rằng chính quyền CS vừa tung ra một đợt đàn áp thô bạo nhất trong vòng 20 năm qua!
Sau cuộc họp các vị cố vấn trong Hội Đồng An Ninh Quốc Gia cho biết sẽ tiếp tục liên lạc, tiếp xúc để tham khảo ý kiến của cộng đồng Người Mỹ gốc Việt về các vấn đề liên quan đến quan hệ song phương hai nước.
Sự kiện Tổng Thống Hoa Kỳ gặp mặt các đại diện cộng đồng Người Việt ở Hoa Kỳ, nhất là sự có mặt của ông Đỗ Thành Công và ông Đỗ Hoàng Điềm cũng là một lời nhắn nhủ cho chính quyền độc tài Hà Nội rằng không phải những gì họ hô hoán lên cũng đánh lừa được dư luận thế giới trong thời đại thông tin này. Được biết khi ông Đỗ Thành Công bị bắt ở Việt Nam trước APEC, cộng sản Hà Nội nói là ông ta dự định tổ chức khủng bố Toà Lãnh sự Mỹ ở Sài Gòn. Khi các viên chức Toà Đại Sứ Hoa Kỳ yêu cầu trưng bằng cớ, Hà Nội không đưa được bằng cớ nào và do đó phải để ông Đỗ Thành Công trở về Hoa Kỳ trước khi khai mạc APEC. Cũng vậy, gần đây, truyền thông của chính quyền CS Hà Nội đã gọi Đảng Việt Tân là một tổ chức khủng bố nhưng hôm nay thì chính Tổng Thống Hoa Kỳ lại gặp đại diện Đảng Việt Tân trong Toà Bạch Ốc thì chính phủ Hoa Kỳ muốn nói gì với Hà Nội?
Về vấn đề chuyến đi thăm Hoa Kỳ của Chủ Tịch nước Nguyễn Minh Triết thì nghe đâu vẫn còn đang trong giai đoạn thảo luận.
© DCVOnline
DCVOnline
WASHINGTON, D.C. – Chiều Thứ Ba, 29 tháng 5 năm 2007, Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush gặp đại diện của 4 tổ chức trong cộng đồng Người Mỹ gốc Việt gồm BS Nguyễn Quốc Quân thuộc Tổ Chức Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản, ông Lê Minh Nguyên của Mạng Lưới Nhân Quyền, ông Đỗ Thành Công của Đảng Dân Chủ Nhân Dân, và ông Đỗ Hoàng Điềm thuộc Đảng Việt Tân tại phòng hội Lincoln trong Toà Bạch Ốc.
Các ông Đỗ Thành Công, Nguyễn Quốc Quân, Đỗ Hoàng Điềm và Lê Minh Nguyên đã gặp Tổng thống George W. Bush tại phòng Lincoln ở Nhà Trắng (29/05/2007)
Nguồn: DCVOnline
--------------------------------------------------------------------------------
Trong 45 phút, Tổng Thống Bush đã trao đổi và thăm hỏi về các vấn đề cộng đồng Người Mỹ gốc Việt quan tâm, từ kinh tế cho đến dân chủ, nhân quyền. Cùng tham dự buổi họp mặt còn có Phó Tổng Thống Richard Chenney, Phát Ngôn Nhân Toà Bạch Ốc, Tony Snow, và các cố vấn thuộc Hội Đồng An Ninh Quốc Gia (National Security Council, NSC).
Khi Tổng Thống Bush nhân dịp này hỏi về phản ứng của Người Việt, trong cũng như ngoài nước, về chuyến đi Việt Nam dự diễn đàn Hợp Tác Kinh Tế Châu Á Thái Bình Dương (Asia Pacific Economic Cooperation - APEC), các đại diện đều thẳng thắn trả lời là trước chuyến đi, người Việt khắp nơi, đặc biệt là trong nước, đều hy vọng Tổng Thống Bush sẽ nêu vấn đề nhân quyền và dân chủ hóa trong thời gian ở Việt Nam, nhưng sau đó đã có một sự hụt hẫng (letdown) và thất vọng là Hoa Kỳ đã đánh mất một cơ hội lớn để khẳng định các giá trị truyền thống tự do và dân chủ, đặc biệt là trong khung cảnh một đất nước độc tài như cộng sản Việt Nam hiện nay. Tổng Thống Bush cho biết là trong các cuộc gặp gỡ tay đôi với các lãnh tụ cộng sản Hà Nội, ông đã nó rõ rằng ông rất quan tâm đến tình hình tự do, dân chủ, không những ở Việt Nam mà ở mọi nơi trên thế giới còn độc tài, áp bức.
Khi được cho biết về tình trạng đàn áp dã man trong vòng 6 tháng sau hội nghị APEC, Tổng Thống Bush đã cho biết ông cũng lấy làm thất vọng về những hành xử không đúng với những cam kết trước đó của chính quyền cộng sản Hà Nội. Nhưng ông cũng nói là chúng ta cũng còn những biện pháp khác. Ngoài ra, sau khi nghe tường trình về tình trạng đàn áp tôn giáo, nhất là trò hề xét xử Linh Mục Nguyễn Van Lý, ông đã cho biết cần phải xem xét việc đưa Việt Nam vào lại danh sách CPC, Những Nước Cần Quan Tâm Đặc Biêt vì vi phạm tự do tôn giáo.
Tổng Thống Bush đã nói rằng Hoa Kỳ đã nổ lực thúc đẩy phát triển liên hệ kinh tế giữa hai nước để hy vọng chín phủ Việt Nam nhận thức được sự cần thiết phải cải thiện tình trạng nhân quyền và dân chủ nhằm gặt gái nhiều kết quả phát triển hơn nữa, nhưng cách hành xử của Hà Nội đã làm cho cả cơ quan hành pháp và lập pháp của chính phủ Hoa Kỳ nghi ngờ mọi hứa hẹn từ phía Việt Nam. Đặc biệt một vị cố vấn cho rằng nếu Việt Nam đến nay vẫn không giữ lời hứa trả tự do cho mọi người bất đồng chính kiến vào dịp APEC thì làm sao chúng ta có thể tin được những gì Hà Nội hứa hẹn về những mặt khác? Một vị khác nêu lên sự kiện một dân biểu từ tiểu bang Oregon vừa từ chức chủ tịch một tổ chức các Dân Biểu thân Hà Nội sau khi biết rằng chính quyền CS vừa tung ra một đợt đàn áp thô bạo nhất trong vòng 20 năm qua!
Sau cuộc họp các vị cố vấn trong Hội Đồng An Ninh Quốc Gia cho biết sẽ tiếp tục liên lạc, tiếp xúc để tham khảo ý kiến của cộng đồng Người Mỹ gốc Việt về các vấn đề liên quan đến quan hệ song phương hai nước.
Sự kiện Tổng Thống Hoa Kỳ gặp mặt các đại diện cộng đồng Người Việt ở Hoa Kỳ, nhất là sự có mặt của ông Đỗ Thành Công và ông Đỗ Hoàng Điềm cũng là một lời nhắn nhủ cho chính quyền độc tài Hà Nội rằng không phải những gì họ hô hoán lên cũng đánh lừa được dư luận thế giới trong thời đại thông tin này. Được biết khi ông Đỗ Thành Công bị bắt ở Việt Nam trước APEC, cộng sản Hà Nội nói là ông ta dự định tổ chức khủng bố Toà Lãnh sự Mỹ ở Sài Gòn. Khi các viên chức Toà Đại Sứ Hoa Kỳ yêu cầu trưng bằng cớ, Hà Nội không đưa được bằng cớ nào và do đó phải để ông Đỗ Thành Công trở về Hoa Kỳ trước khi khai mạc APEC. Cũng vậy, gần đây, truyền thông của chính quyền CS Hà Nội đã gọi Đảng Việt Tân là một tổ chức khủng bố nhưng hôm nay thì chính Tổng Thống Hoa Kỳ lại gặp đại diện Đảng Việt Tân trong Toà Bạch Ốc thì chính phủ Hoa Kỳ muốn nói gì với Hà Nội?
Về vấn đề chuyến đi thăm Hoa Kỳ của Chủ Tịch nước Nguyễn Minh Triết thì nghe đâu vẫn còn đang trong giai đoạn thảo luận.
© DCVOnline
Bản Tuyên Bố Của Đảng Dân Chủ Nhân Dân Đến Tổng Thống Bush
Bản Tuyên Bố Của Đảng Dân Chủ Nhân Dân Đến Tổng Thống Bush
Từ trái qua phải: ông Đỗ Thành Công, ông Lê Nguyên Minh
phó tổng thống Dick Chenney, tổng thống Bush
ông Đỗ Hoàng Điềm và bác sĩ Nguyễn Quốc Quân
nguồn hình: AP News
Vào trưa ngày hôm nay 29 tháng 05, một phái đoàn 4 người đã đến gặp tổng thống Bush và phó tổng thống Dick Chenney để thảo luận với tổng thống và phó tổng thống về vần đề dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam. Buổi thảo luận kéo dài gần một giờ tại tòa Bạch Ốc. Chúng tôi sẽ đăng tải chi tiết sau. Hiện tại chúng tôi xin đăng trước bài nói chuyện của ông Đỗ Thành Công với tổng thống Bush vào trưa ngày hôm nay.
Dear Mr. President;
I receive this opportunity to discuss human rights situations in Viet Nam with you as an honor. On behalf of the Peoplés Democratic Party and the Vietnamese living inside and aboard who would like to see Viet Nam move forward to democracy, I am grateful to report to you what has been happening in Viet Nam recently.
Last year, on the 8th of April 2006, many Vietnamese people, regardless of backgrounds, classes and occupations, all together publicly risked their lives and signed a declaration calling for a change in Viet Nam . They want to have freedom of expression, freedom of vote, freedom of press and freedom of independent religious practice. These are basic human rights but under the rule of the Vietnamese Communist Party, these rights were denied. The Vietnamese government does not tolerate such daring. Up to date, many of them have been arrested and sentenced long periods in prison. Some went into hiding or sought refuge in other countries; other were harassed and intimidated; forced into denouncing their support. However, the historic Vietnamese democratic movement was born on that day, the so-called Block 8406.
Since then, more groups and political parties have publicly formed and taken up the struggle for a free Viet Nam . The Alliance for Democracy and Human Rights for Viet Nam formed with the purpose of unification of all human rights groups and supportive individuals. The Viet Nam Progression Party, The Democracy Party of 21 Century, The Peoplés Democratic Party, The United Workers-Farmers Organization of Viet Nam were all formed inside Viet Nam . They have different political agendas-- but in general, there is a common ground: that is, seeking to challenge the Viet Nam Communist Party to accept them as opposition organizations, and working together for a better Viet Nam .
However, after getting acceptance into WTO, removal from the CPC and the granting of PNTR. The Viet Nam authorities have increased suppression. Recently, they sentenced Father Nguyen Van Ly to 8 years in jail, human rights lawyer Nguyen Van Dai to 5 years and Lawyer Le Thi Cong Nhan to 4 years imprisonment. Members of the Viet Nam Progression Party were brought to trial and given very harsh sentences. Three leading members of the Peoplés Democratic Party, Dr. Le Nguyen Sang, Lawyer Nguyen Bac Truyen, Journalist Huynh Nguyen Dao were imprisoned with 5, 4 and 3 years respectively. Five members of the United Workers Farmers Organization of Viet Nam were detained; many other Block 8406 members and democracy activists are still under arrest without trial.
In this extremely difficult situation, the democratic movement in Viet Nam is looking towards the free world, especially the United States , for support. As a country stands up for freedom, democracy and human rights, I am asking you, Mr. President to please consider these efforts to promote the democracy in Viet Nam
- Put Viet Nam back onto the CPC list to show that violation of internationally recognized promises is not acceptable.
- Ask Viet Nam to respect the Universal Declaration of Human Rights by releasing all non-violent political prisoners.
- To engage in economic development to help Viet Nam out of poverty. But with consideration not to increase military aid and equipment because of the dangers Viet Nam poses to other Asian countries and to the democratic movement.
- Support the democratic movement inside Viet Nam , in particular the independent political parties and labor unions. However, they are not only in need of symbolic support but also long-term policy that will support training, education and financing. In the long run, a free and democratic Viet Nam is more beneficial and conducive to the US 's interests than a dictatorial regime.
As you have said before, if someone stands up for freedom, you will not turn your face away. Again, thank you for your times and efforts in listening to our voices.
Respectively,
Do, Thanh Cong
Spokesperson of the Peoplés Democratic Party
(vnexodus)
Từ trái qua phải: ông Đỗ Thành Công, ông Lê Nguyên Minh
phó tổng thống Dick Chenney, tổng thống Bush
ông Đỗ Hoàng Điềm và bác sĩ Nguyễn Quốc Quân
nguồn hình: AP News
Vào trưa ngày hôm nay 29 tháng 05, một phái đoàn 4 người đã đến gặp tổng thống Bush và phó tổng thống Dick Chenney để thảo luận với tổng thống và phó tổng thống về vần đề dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam. Buổi thảo luận kéo dài gần một giờ tại tòa Bạch Ốc. Chúng tôi sẽ đăng tải chi tiết sau. Hiện tại chúng tôi xin đăng trước bài nói chuyện của ông Đỗ Thành Công với tổng thống Bush vào trưa ngày hôm nay.
Dear Mr. President;
I receive this opportunity to discuss human rights situations in Viet Nam with you as an honor. On behalf of the Peoplés Democratic Party and the Vietnamese living inside and aboard who would like to see Viet Nam move forward to democracy, I am grateful to report to you what has been happening in Viet Nam recently.
Last year, on the 8th of April 2006, many Vietnamese people, regardless of backgrounds, classes and occupations, all together publicly risked their lives and signed a declaration calling for a change in Viet Nam . They want to have freedom of expression, freedom of vote, freedom of press and freedom of independent religious practice. These are basic human rights but under the rule of the Vietnamese Communist Party, these rights were denied. The Vietnamese government does not tolerate such daring. Up to date, many of them have been arrested and sentenced long periods in prison. Some went into hiding or sought refuge in other countries; other were harassed and intimidated; forced into denouncing their support. However, the historic Vietnamese democratic movement was born on that day, the so-called Block 8406.
Since then, more groups and political parties have publicly formed and taken up the struggle for a free Viet Nam . The Alliance for Democracy and Human Rights for Viet Nam formed with the purpose of unification of all human rights groups and supportive individuals. The Viet Nam Progression Party, The Democracy Party of 21 Century, The Peoplés Democratic Party, The United Workers-Farmers Organization of Viet Nam were all formed inside Viet Nam . They have different political agendas-- but in general, there is a common ground: that is, seeking to challenge the Viet Nam Communist Party to accept them as opposition organizations, and working together for a better Viet Nam .
However, after getting acceptance into WTO, removal from the CPC and the granting of PNTR. The Viet Nam authorities have increased suppression. Recently, they sentenced Father Nguyen Van Ly to 8 years in jail, human rights lawyer Nguyen Van Dai to 5 years and Lawyer Le Thi Cong Nhan to 4 years imprisonment. Members of the Viet Nam Progression Party were brought to trial and given very harsh sentences. Three leading members of the Peoplés Democratic Party, Dr. Le Nguyen Sang, Lawyer Nguyen Bac Truyen, Journalist Huynh Nguyen Dao were imprisoned with 5, 4 and 3 years respectively. Five members of the United Workers Farmers Organization of Viet Nam were detained; many other Block 8406 members and democracy activists are still under arrest without trial.
In this extremely difficult situation, the democratic movement in Viet Nam is looking towards the free world, especially the United States , for support. As a country stands up for freedom, democracy and human rights, I am asking you, Mr. President to please consider these efforts to promote the democracy in Viet Nam
- Put Viet Nam back onto the CPC list to show that violation of internationally recognized promises is not acceptable.
- Ask Viet Nam to respect the Universal Declaration of Human Rights by releasing all non-violent political prisoners.
- To engage in economic development to help Viet Nam out of poverty. But with consideration not to increase military aid and equipment because of the dangers Viet Nam poses to other Asian countries and to the democratic movement.
- Support the democratic movement inside Viet Nam , in particular the independent political parties and labor unions. However, they are not only in need of symbolic support but also long-term policy that will support training, education and financing. In the long run, a free and democratic Viet Nam is more beneficial and conducive to the US 's interests than a dictatorial regime.
As you have said before, if someone stands up for freedom, you will not turn your face away. Again, thank you for your times and efforts in listening to our voices.
Respectively,
Do, Thanh Cong
Spokesperson of the Peoplés Democratic Party
(vnexodus)
Dân biểu Blumenauer từ chức đồng chủ tịch Nhóm quan hệ Mỹ - Việt để phản đối CSVN kết án và bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ
Dân biểu Blumenauer từ chức đồng chủ tịch Nhóm quan hệ Mỹ - Việt để phản đối CSVN kết án và bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ
Gửi vào Thứ hai, Ngày 28, Tháng 5
Thế Giới Khấp Nơi: Dân biểu Blumenauer từ chức đồng chủ tịch Nhóm quan hệ Mỹ - Việt để phản đối CSVN kết án và bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ
Gửi vào Thứ hai, Ngày 28, Tháng 5 bởi vnkocs
Dân biểu Blumenauer thuộc tiểu bang Oregon
từ chức đồng chủ tịch nhóm quan hệ Mỹ - Việt
Jeff Kosseff. The Oregonian May 25, 2007. Khánh Ðăng lược dịch.
Dân biểu Earl Blumenauer thuộc Đảng Dân Chủ, tiểu bang Oregon, đã từ chức đồng chủ tịch của Nhóm quan hệ Mỹ - Việt để phản đối nhà cầm quyền CSVN vừa qua đã kết án và bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ.
Ông Blumenauer nói trong một cuộc phỏng vấn hôm nay rằng:
"Việc bủa vây các nhà tranh đấu dân chủ tại VN vừa qua đối với tôi, giống như là một giọt nước cuối cùng làm tràn ly nước. Việc họ (CSVN) làm một điều vô cùng quá đáng. Và nó lại đến vào đúng cái lúc mà chúng tôi hy vọng là tình hình sẽ khá hơn chứ không phải là xấu đi."
Các nhóm Dân biểu Nghị sĩ Quốc Hội là những nhóm của các nhà lập pháp, bao gồm các nhân vật có cùng chung một quan điểm và lợi ích, chẳng hạn như việc chống lại vấn đề xử dụng tràn lan chất Methedrine hay việc phát triển các chính sách trong ngành kỹ thuật. Các nhóm này không có nhiều quyền lực như các uỷ ban Quốc hội, vốn là bộ phận đầu tiên ngăn chặn không cho các nghị định được thông qua. Nhưng các Dân biểu Nghị sĩ dùng các nhóm này để cổ vũ cho những vấn đề họ muốn đưa ra.
"Tôi coi tôi là một người bạn của nhân dân Việt Nam. Tôi lo lắng rất sâu đậm về quan hệ giữa hai nước. Nhưng đối với một người có lương tâm thì tôi không thể làm đồng chủ tịch Nhóm quan hệ Mỹ - Việt khi họ (CSVN) làm những việc như vậy. Tôi nghĩ rằng trong một chiều hướng nhỏ bé nào đó, thì việc tôi từ chức có thể sẽ làm cho họ hiểu rõ vấn đề, bởi vì tôi đã làm việc rất hăng say cho quan hệ này từ khi tôi đến đây."
Ông Blumenauer đã đến Việt Nam cùng với Tổng thống Bill Clinton vào năm 2000.
Hôm nay ông Blumenauer đã đề ra một nghị quyết lên án việc nhà nước CSVN kết án và bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ
--------------------------------------------------------------------------------
Blumenauer resigns as chair of Vietnam caucus
Posted by The Oregonian May 25, 2007 12:43PM
WASHINGTON -- Rep. Earl Blumenauer, D-Ore., resigned as chair of the U.S.-Vietnam Caucus in protest of Vietnam's recent convictions of democracy activists.
"This most recent round of rounding up pro-democracy activists, for me, just was the last straw," Blumenauer said in an interview today. "It's the most extensive they've done. And it's coming at a time when hopefully we'd like to see things getting better, not worse."
Congressional caucuses are groups of legislators who share a common interest, such as fighting the spread of meth or improving policies for the technology industry. Caucuses do not have as much power as committees, which are the first stop for legislation. But members use caucuses to advocate for issues.
"I consider myself a friend of the Vietnamese people," Blumenauer said. "I care deeply about the relationship between the two countries. But in good conscience I cannot chair the U.S.-Vietnam Caucus when they're doing stuff like that. I thought in some small way this might get the point across, because I've worked hard on this relationship since came here."
Blumenauer visited Vietnam with President Clinton in 2000.
Today Blumenauer introduced a resolution condemning the convictions.
-- Jeff Kosseff
http://tiengnoitudodanchu.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=4016
Gửi vào Thứ hai, Ngày 28, Tháng 5
Thế Giới Khấp Nơi: Dân biểu Blumenauer từ chức đồng chủ tịch Nhóm quan hệ Mỹ - Việt để phản đối CSVN kết án và bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ
Gửi vào Thứ hai, Ngày 28, Tháng 5 bởi vnkocs
Dân biểu Blumenauer thuộc tiểu bang Oregon
từ chức đồng chủ tịch nhóm quan hệ Mỹ - Việt
Jeff Kosseff. The Oregonian May 25, 2007. Khánh Ðăng lược dịch.
Dân biểu Earl Blumenauer thuộc Đảng Dân Chủ, tiểu bang Oregon, đã từ chức đồng chủ tịch của Nhóm quan hệ Mỹ - Việt để phản đối nhà cầm quyền CSVN vừa qua đã kết án và bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ.
Ông Blumenauer nói trong một cuộc phỏng vấn hôm nay rằng:
"Việc bủa vây các nhà tranh đấu dân chủ tại VN vừa qua đối với tôi, giống như là một giọt nước cuối cùng làm tràn ly nước. Việc họ (CSVN) làm một điều vô cùng quá đáng. Và nó lại đến vào đúng cái lúc mà chúng tôi hy vọng là tình hình sẽ khá hơn chứ không phải là xấu đi."
Các nhóm Dân biểu Nghị sĩ Quốc Hội là những nhóm của các nhà lập pháp, bao gồm các nhân vật có cùng chung một quan điểm và lợi ích, chẳng hạn như việc chống lại vấn đề xử dụng tràn lan chất Methedrine hay việc phát triển các chính sách trong ngành kỹ thuật. Các nhóm này không có nhiều quyền lực như các uỷ ban Quốc hội, vốn là bộ phận đầu tiên ngăn chặn không cho các nghị định được thông qua. Nhưng các Dân biểu Nghị sĩ dùng các nhóm này để cổ vũ cho những vấn đề họ muốn đưa ra.
"Tôi coi tôi là một người bạn của nhân dân Việt Nam. Tôi lo lắng rất sâu đậm về quan hệ giữa hai nước. Nhưng đối với một người có lương tâm thì tôi không thể làm đồng chủ tịch Nhóm quan hệ Mỹ - Việt khi họ (CSVN) làm những việc như vậy. Tôi nghĩ rằng trong một chiều hướng nhỏ bé nào đó, thì việc tôi từ chức có thể sẽ làm cho họ hiểu rõ vấn đề, bởi vì tôi đã làm việc rất hăng say cho quan hệ này từ khi tôi đến đây."
Ông Blumenauer đã đến Việt Nam cùng với Tổng thống Bill Clinton vào năm 2000.
Hôm nay ông Blumenauer đã đề ra một nghị quyết lên án việc nhà nước CSVN kết án và bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ
--------------------------------------------------------------------------------
Blumenauer resigns as chair of Vietnam caucus
Posted by The Oregonian May 25, 2007 12:43PM
WASHINGTON -- Rep. Earl Blumenauer, D-Ore., resigned as chair of the U.S.-Vietnam Caucus in protest of Vietnam's recent convictions of democracy activists.
"This most recent round of rounding up pro-democracy activists, for me, just was the last straw," Blumenauer said in an interview today. "It's the most extensive they've done. And it's coming at a time when hopefully we'd like to see things getting better, not worse."
Congressional caucuses are groups of legislators who share a common interest, such as fighting the spread of meth or improving policies for the technology industry. Caucuses do not have as much power as committees, which are the first stop for legislation. But members use caucuses to advocate for issues.
"I consider myself a friend of the Vietnamese people," Blumenauer said. "I care deeply about the relationship between the two countries. But in good conscience I cannot chair the U.S.-Vietnam Caucus when they're doing stuff like that. I thought in some small way this might get the point across, because I've worked hard on this relationship since came here."
Blumenauer visited Vietnam with President Clinton in 2000.
Today Blumenauer introduced a resolution condemning the convictions.
-- Jeff Kosseff
http://tiengnoitudodanchu.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=4016
Thế lực nào giúp CSVN sống đến ngày nay và nạn tham nhũng hối lộ hoành hành không lối thoát?
Thế lực nào giúp CSVN sống đến ngày nay và nạn tham nhũng hối lộ hoành hành không lối thoát?
Trịnh Việt Bắc
Trước khi bị CSVN bắt, Ls. Lê Thị Công Nhân khẩn khoản kêu gọi đồng bào hải ngoại:
• Đồng Bào ơi ! Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt;
• Khẩn thiết cầu cứu các tổ chức, các đoàn thể người VN trong và ngoài nước
• Khẩn thiết cầu cứu đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước
• Đảng CSVN đang thi hành kế hoạch nước lũ đàn áp lực lượng dân chủ VN
• Những người con yêu của đất nước! của đồng bào! đang bị CSVN bỏ tù, đang bị CSVN truy bức ngày đêm bằng mọi cách thức.
• Anh em dân chủ đang kêu cứu từ nhà tù, từ trong lòng đất mẹ!
• Xin đồng bào hãy tạm ngưng tất cả các chuyến về và hãy tạm ngưng gởi tiền về VN nếu không khẩn thiết
Từ trước năm 1975 ở miền Bắc có ai nghe thấy nạn tham nhũng lộng hành không? Có lẽ không ai biết hoặc là không có vì dân chúng nghèo quá làm sao mà có tiền hối lộ, tạo thành tệ nạn tham nhũng được.
Sau khi VC xâm chiếm miền Nam, chúng - những tên rừng rú đỉnh cao trí tuệ - thấy chóa mắt về cảnh hào nhoáng, giầu có tại Sàigon, rồi đâm ra hủ hoá vì người dân miền Nam đút lót chạy chọt cho được việc: từ việc chạy chọt:
- để mua bãi vượt biên;
- đút lót tiền cho cán bộ CS để được thăm nuôi người nhà bị tù trong trại cải tạo;
- để có hộ khẩu,
- để khỏi đi miền kinh tế mới;
- để mua bán nhà cửa;
- để xin giấy phép mở tiệm làm ăn,
v.v. và v.v. ................
Đủ mọi thứ chạy chọt, tạo thành một hệ thống THAM NHŨNG khổng lồ, giống hệt như ngày trước dân chúng miền Nam "bắt tay" cảnh sát công lộ để khỏi bị phạt. Tại xa cảng Biên Hoà, VC dùng những xe chở hàng, chở trái cây, phía dưới giấu người và vũ khí, cũng "bắt tay" với cảnh sát mình để chuyển quân và súng ống vào Sàigòn hồi Tết Mậu Thân.1968.
Có lẽ chúng ta nên đấm ngực nhận tội đi là vừa
Khi chính phủ Clinton bắt đầu bang giao kết thân và giao thương với VC thì Việt Kiều về Việt-Nam ào ào. Những Việt Kiều này đa số là những người đã sống với CS trước khi vượt biên. Họ đã quen cái lối đấm mõm cán bộ rồi. Những Việt Kiều này đã bầy ra cái thủ tục "đầu tiên" còn lai rai kéo dài cho đến ngày nay. Họ dấm dúi hối lộ ngay tại hải quan để được xem xét Visa, Hộ chiếu và lấy hành lý cho nhanh. Về đến phường xã, phải ra đăng ký nên lại một nần nữa nhờ thân nhân đem tiền ra "bắt tay" bỏ túi ít đôla cho đám công an khu vực để khỏi bị làm khó dễ. Người miền Nam chúng ta sống lè phè quen rồi, nghĩ rằng chi vài đồng cho cán bộ để được thoải mái cũng vô tội và lại được tiếng là rộng rãi.
Thành phần Việt Kiều và thân nhân của họ vô hình chung trở thành có giá được nâng cấp lên thành - công dân hạng 2 - sau cán bộ gộc và gia đình của bọn này - vì có tiền bạc rủng rỉnh, đi đâu cũng lọt. Cho đến bây giờ đa số thân nhân được người nhà ở hải ngoại tiếp tế nên nhóm này tháng tháng nằm im bất động chờ quà, chờ tiền gửi về, không còn lo phải làm việc vì có tiếp tế đều đều từ hải ngoại, không còn muốn tranh đấu gì nữa. Khi họ có tiền thì họ được cảm tình với cán bộ, công an khu vực, vì họ bao cho cán bộ đi nhậu nhẹt chơi bời.
Xin đồng bào hãy tạm ngưng tất cả các chuyến về
và hãy tạm ngưng gởi tiền về VN nếu không khẩn thiết
Họ có tiền thì họ bắt đầu hành xử như một thứ "bồ tèo" hay "người được công an bảo trợ" và rồi coi thường loại công dân hạng ba là loại dân chúng nghèo khổ nhất nước. Theo thống kê thì số tiền "gửi về nước" hàng năm cũng khoảng hơn 2 tỷ Mỹ Kim. Số tiền mang tiếng là gửi về nước nhưng được giữ lại và gửi vào ngân hàng Mỹ tại Hoa Kỳ. Các tay tài phiệt Mỹ thấy có lợi trông thấy nên đã ép chính phủ Mỹ thả lỏng cho Việt Kiều gửi tiền vô hạn định, để họ kiếm lời. Số tiền đôla (đồng tiền nào cũng có số mà!) đem về xài tại VN một hồi cũng được thu góp đưa cho con cháu cán bộ sang du học, du lịch và đem bỏ băng Mỹ hay tiêu xài mua nhà, mua cơ sở thương mại tại Mỹ không mất đi một đồng xu nào.
Thành phần Việt Kiều trở thành cái mỏ vàng hay nôm na một chút là các con "bò sữa" được nhà nước ta nâng niu để dễ dàng vắt sữa. Chiêu bài gọi họ là "khúc ruột ngàn dặm," hay "việt kiều yêu nước"; mở thêm cả chục ngàn quán ăn, quán nhậu, quán cà phê, bia ôm, đã được CSVN nghiên cứu kỹ càng. Họ nghiên cứu rõ những sở thích của các con bò sữa, đường đi nước bước từ khi về nước để khi bye bye người nhà tại phi trường hẹn ngày tái ngộ. Mới đây nhất còn có nguồn tin CSVN sẽ đổi luật song tịch để cho Việt Kiều mua nhà dễ dàng và cho phép Việt Kiều về nước mà không cần visa vào khoảng mùa hè 2007 này.
Một việc nữa là họ nhờ những nhà "bác ái hải ngoại" đi "vắt sữa" giùm cho họ - quảng cáo xin tiền của những người hảo tâm ở hải ngoại cứu trợ dân nghèo Việt-Nam - rồi đem về Việt-Nam phân phát. Chúng tôi biết chắc chắn phải chia với cán bộ cộng sản một phần lớn chứ không thế nào đoàn cứu trợ tự do đi lại phát quà thoải mái được. Những gánh nặng của CSVN đáng lẽ chúng phải lo chăm sóc thì nay đã được những thành phần "đĩ điếm phản động" gánh vác giùm rồi mà chúng lại có phần ăn chia nữa chứ. Chúng chỉ cần thổi phồng lên lòng bác ái của người Việt hải ngoại, gọi họ là khúc ruột ngàn dặm, Việt Kiều yêu nước là có thể bòn rút tiền dễ dàng. Chúng ta đã là những người phổi bò dễ tin, bị khai thác triệt để vì cái tật hám danh.
CSVN biết rõ như vậy, cho nên chúng đã ra Nghị Quyết 36 chiêu dụ Việt Kiều bằng đủ mọi mánh khóe. Nuôi dưỡng đám Việt Kiều để hàng năm đem về cho chúng một số ngoại tệ 4,5 tỷ đôla. Việt Kiều mỗi cái Tết rủ nhau về cỡ 3 hay 4 trăm ngàn người. Cứ thử làm một bài toán nhân nhỏ là mỗi người Việt Kiều về như vậy trung bình đem vào VN khoảng 5 ngàn đô - hơn bù kém - thì số tiền là bao nhiêu. Nguyên 1 dịp Tết CSVN cũng thu được khoảng 2 tỷ Mỹ Kim. Riêng kỹ nghệ "thủ tục đầu tiên" tại Tân Sơn Nhất cũng kiếm khá bộn được hơn 3,4 triệu đôla.
CSVN hiểu rõ là kỹ nghệ du lịch chiêu dụ người ngoại quốc không ăn khách. Du khách ngoại quốc chỉ du lịch một lần vì tiêu chuẩn khách sạn, vệ sinh và chiêu đãi phục vụ khách hàng tại Việt-Nam còn quá kém so với Thái Lan, Nam Hàn, Đài Loan và Singapore. Chỉ những người Việt-Nam vì ham chơi, đem áo gấm về làng , ham được dân chúng trọng vọng vì có tiền, vì đồ đạc rẻ rề so với ngoại quốc nên tha hồ mua sắm. Đúng ra vào thời điểm này, với kỹ nghệ tin học vượt bực, internet, chat, chụp hình, video gửi cho nhau để xem mặt nhau cho đỡ nhớ thì quá dễ.
Nhưng đa số Việt Kiều muốn lấy cái cớ là "nhớ nhà và nhớ người thân" để mỗi năm phải về Việt-Nam một lần và trong thâm tâm thật ra là họ nhớ các làng nướng, các quán cà phê mờ ảo, quán bia ôm, các chợ bán quần áo rẻ mạt. Đem 100 đôla về may được ít nhất 5 cái áo dài làm sao mà các chị, các bà, các cô không thích cho được. Ở Mỹ thì 100 đô chỉ đủ tiền mua vải cho 1 cái áo dài. Giả dụ như Việt-Nam có đời sống đắt đỏ như bên Âu Châu thì người Việt-Nam có rủ nhau về ùn ùn ăn Tết không? Có còn thương quê hương là chùm khế ngọt nữa không? Có thiếu gì Việt Kiều có bà con ở bên Pháp mà có năm nào cũng phải về Paris ăn Tết đâu.
Vì vậy Việt Kiều vì ham chơi, ham trình làng áo gấm nên rủ nhau đem tiền về cúng cho con cái bác Hồ để tụi chúng có đủ phương tiện trù dập đàn áp người dân lành của mình. Đó là một cái tính xấu của người Việt-Nam chúng ta là quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân. Chưa bao giờ mà người Việt-Nam lại chịu khổ nhục như thời nay? Tại sao ngày xưa người dân dám đứng dậy chống ngoại xâm, mà nay đối với CS sắt máu độc tài thì lại nhũn như con chi chi?
Vì đạo Nho dậy vậy chăng? "Quân-Sư-Phụ" mà lỵ. "Quân" ngày trước là "vua" nói gì là nhân dân nghe răm rắp, dù là những vua ăn chơi đàng điếm, ngày nay "Vua" đã đổi tên thành Chủ tịch Nhà Nước, Tổng Bí Thư Đảng và Thủ Tướng nên người dân vẫn coi họ là vua chăng mà chịu khổ sở vì chữ Quân kia.
Chưa bao giờ thấy một quốc gia với dân số 84 triệu người mà không dám làm gì với 1 chính quyền giỏi lắm có gần 200 tên và một lũ công an ăn bám, theo đóm ăn tàn. Còn đâu những Lê Lợi, Trưng Trắc Trưng Nhị, Trần Quốc Tuấn, anh dũng chống ngoại xâm. Trí thức Việt-Nam đã trở thành trí ngủ rồi.
Qua vụ APEC 2006 người ta càng thấy rõ thêm là tụi đại tài phiệt chỉ biết có đồng đô la thu vào được thôi, nên đưa chiêu bài dụ khị: "Muốn đánh đổ chế độ độc tài, cộng sản thì nên cho họ sung sướng phủ phê, viện trợ cho kinh tế lớn mạnh, rồi tự nó sẽ tự động dần dần trở thành dân chủ mà thôi, chả cần tranh đấu gì cả."
Thực tế đã chứng minh là khẩu hiệu đó gian manh và sai lầm ở chỗ đám tài phiệt bán được nhiều sản phẩm cho các nước độc tài cộng sản, thu tiền vào túi áo của họ. Những chính phủ độc tài kia được nhiều ngoại tệ thì thay vì dễ dãi với dân chúng, mở mang tự do dân chủ từ từ, thì chúng lại sử dụng những số tiền đó để mua những máy móc, dụng cụ chặn đứng làn sóng dân chủ (như bên Trung Cộng chúng đã liên kết với Microsoft, Yahoo, Google để chặn những tin tức từ trong nước đưa ra và làm nhiều bức tường lửa cấm dân chúng trong nước truy cập nhưng tin tức tự do dân chủ trên thế giới. Tại Việt-Nam cũng đã tìm đủ mọi cách làm tường lửa ngăn chặn những tin tức từ ngoài về. Chúng đã tăng cường số công an kiểm soát internet lên hơn 2000 đứa từ Nam tới Bắc. Chúng đã áp dụng luật đăng ký SIM CARD của điện thoại di động để bóp chẹt tự do của người dân).
Chúng còn tăng lương cho đám công an, để bọn này xả thân giúp cho đảng của chúng vững mạnh để tiếp tục ngồi lên đầu lên cổ người dân. Một đề nghị khác cũng được nhiều nước tự do sử dụng là tạo điều kiện dễ dàng cho thanh niên sinh viên các nước cộng sản độc tài đi du học với mục đích là nhồi vào đầu óc những sinh viên ý niệm dân chủ, rồi sau đó vài chục năm sau, những sinh viên này về nước lên cầm quyền thì sẽ có dân chủ.
Chiêu bài này cũng sai bét là vì ngay tại Việt-Nam thì những sinh viên được đi du học 99.9% là con cái của các cán bộ Cộng Sản gộc. Chúng là những người sẽ kế nghiệp ngôi vua tại Việt-Nam. Khi trở về được làm vua, được ngồi trên đống tiền, được tham nhũng thả dàn, được hưởng mọi quyền lợi, ăn trên ngồi trước, thì chúng có dại dột đem áp dụng dân chủ tây phương trong nước không hay là sẽ tiếp tục kiểu cai trị độc tài độc đảng kia để được hưởng lợi.
Người có lời trong những chiến dịch này là những trường đại học Mỹ tha hồ thu học phí "out of state" mà chả cần tìm hiểu là sinh viên đó mất mấy năm mới ra trường, miễn là học càng lâu càng tốt...
Tựu chung đa số Việt Kiều ra khỏi nước năm 1979-1985, nhiều gia đình đã bỏ mạng trên biển Đông vì sóng gió hãi hùng, vịnh Thái Lan vì nạn hải tặc đánh cướp rồi và làm đắm thuyền bè. Bao nhiêu trong số này khi thoát đến các trại tỵ nạn đã năn nỉ xin tỵ nạn chính trị tại các nước tự do vì "không sống được dưới gông cùm cộng sản" mà nay ngang nhiên về làm giầu cho chúng, làm tay sai cho chúng. Phải nói một cách đau lòng là trong số này có những thành phần HO bị tù tội đầy đoạ nhiều năm trời, mà bây giờ cũng về nước rồi trở lại tung hô chúng nữa. Nếu còn có chút liêm sỉ thì nên bỏ ngay quốc tịch hay thẻ xanh xin về trở lại sinh sống tại Việt-Nam, chứ đừng ở Mỹ vừa hưởng tiền già, tiền bệnh do các người Mỹ đóng thuế đem tiền về phục vụ cho chế độ Cộng Sản.
Người miền Nam ngày xưa tin lời của VC đã cưu mang chúng trong những hầm hố để chúng cướp chính quyền năm 1975. Chính những người miền Nam đã tạo nên cái gọi là "Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam" làm công cụ cho cộng sản miền Bắc chiếm hoàn toàn miền Nam năm 1975. Chúng ta biết chắc là những người tham gia MTGPMN khi xưa bây giờ "đấm ngực" không còn kịp nữa, nhưng vì muốn giữ thể diện nên không dám nói ra mà thôi, hoặc là bị ép, bị cấy sinh tử phù nên không có thể nào dám phản lại.
Những dân biểu đối lập ngày xưa làm công cụ cho Cộng Sản bây giờ cũng ngậm tăm, vì bị chúng cho ra rìa. Bằng chứng là Dương Quỳnh Hoa, Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, Lý Quý Chung bây giờ ra sao, có được cái ghế nào không hay là đang than thân trách phận vì đã quá ngu dại theo chúng. Một Nguyễn Ngọc Lan chống đối chính quyền VNCH đệ II, những tưởng được CS tưởng thưởng, những đã vỡ mộng đến khi chết (2007) vẫn chưa được toại nguyện. Một Trịnh Công Sơn chuyên làm nhạc phản chiến, cũng có đầy hy vọng khi CSVN chiếm miền Nam, những cũng âm thầm mang xuống mồ những ưóc mơ thiên đàng Cộng Sản.
Những mẹ nuôi chiến sĩ ngày xưa bây giờ bị bạc đãi cũng sáng mắt muốn chửi thề vì đã bị lừa dối.
Những Việt Kiều ngày nay đang tuôn tiền về nước cho chúng hãy mở mắt ra đi. Chúng có biết ơn không, hay là chúng đang dụ dỗ bòn rút tiền bạc của quý vị, để cầm chân thân nhân của quý vị như những con tin.
Quý vị đã và đang trở thành công cụ của Cộng Sản độc tài đang tàn sát dân lành. Nếu quý vị không mở mắt ngay thì muôn đời dân tộc Việt-Nam sẽ không thể nào thoát ra khỏi chế độ Cộng Sản đâu. Tương lai đất nước là ở trong tay quý vị. Quý vị thử "nhịn" về Việt-Nam, nhịn gửi tiền về cho thân nhân trong 3 năm thôi, thì CSVN sẽ mất đi một số ngoại tệ rất lớn, xem tình hình biến chuyển ra sao thì sẽ biết liền.
Trịnh Việt Bắc
(@vietvungvinh.com)
Trịnh Việt Bắc
Trước khi bị CSVN bắt, Ls. Lê Thị Công Nhân khẩn khoản kêu gọi đồng bào hải ngoại:
• Đồng Bào ơi ! Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt;
• Khẩn thiết cầu cứu các tổ chức, các đoàn thể người VN trong và ngoài nước
• Khẩn thiết cầu cứu đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước
• Đảng CSVN đang thi hành kế hoạch nước lũ đàn áp lực lượng dân chủ VN
• Những người con yêu của đất nước! của đồng bào! đang bị CSVN bỏ tù, đang bị CSVN truy bức ngày đêm bằng mọi cách thức.
• Anh em dân chủ đang kêu cứu từ nhà tù, từ trong lòng đất mẹ!
• Xin đồng bào hãy tạm ngưng tất cả các chuyến về và hãy tạm ngưng gởi tiền về VN nếu không khẩn thiết
Từ trước năm 1975 ở miền Bắc có ai nghe thấy nạn tham nhũng lộng hành không? Có lẽ không ai biết hoặc là không có vì dân chúng nghèo quá làm sao mà có tiền hối lộ, tạo thành tệ nạn tham nhũng được.
Sau khi VC xâm chiếm miền Nam, chúng - những tên rừng rú đỉnh cao trí tuệ - thấy chóa mắt về cảnh hào nhoáng, giầu có tại Sàigon, rồi đâm ra hủ hoá vì người dân miền Nam đút lót chạy chọt cho được việc: từ việc chạy chọt:
- để mua bãi vượt biên;
- đút lót tiền cho cán bộ CS để được thăm nuôi người nhà bị tù trong trại cải tạo;
- để có hộ khẩu,
- để khỏi đi miền kinh tế mới;
- để mua bán nhà cửa;
- để xin giấy phép mở tiệm làm ăn,
v.v. và v.v. ................
Đủ mọi thứ chạy chọt, tạo thành một hệ thống THAM NHŨNG khổng lồ, giống hệt như ngày trước dân chúng miền Nam "bắt tay" cảnh sát công lộ để khỏi bị phạt. Tại xa cảng Biên Hoà, VC dùng những xe chở hàng, chở trái cây, phía dưới giấu người và vũ khí, cũng "bắt tay" với cảnh sát mình để chuyển quân và súng ống vào Sàigòn hồi Tết Mậu Thân.1968.
Có lẽ chúng ta nên đấm ngực nhận tội đi là vừa
Khi chính phủ Clinton bắt đầu bang giao kết thân và giao thương với VC thì Việt Kiều về Việt-Nam ào ào. Những Việt Kiều này đa số là những người đã sống với CS trước khi vượt biên. Họ đã quen cái lối đấm mõm cán bộ rồi. Những Việt Kiều này đã bầy ra cái thủ tục "đầu tiên" còn lai rai kéo dài cho đến ngày nay. Họ dấm dúi hối lộ ngay tại hải quan để được xem xét Visa, Hộ chiếu và lấy hành lý cho nhanh. Về đến phường xã, phải ra đăng ký nên lại một nần nữa nhờ thân nhân đem tiền ra "bắt tay" bỏ túi ít đôla cho đám công an khu vực để khỏi bị làm khó dễ. Người miền Nam chúng ta sống lè phè quen rồi, nghĩ rằng chi vài đồng cho cán bộ để được thoải mái cũng vô tội và lại được tiếng là rộng rãi.
Thành phần Việt Kiều và thân nhân của họ vô hình chung trở thành có giá được nâng cấp lên thành - công dân hạng 2 - sau cán bộ gộc và gia đình của bọn này - vì có tiền bạc rủng rỉnh, đi đâu cũng lọt. Cho đến bây giờ đa số thân nhân được người nhà ở hải ngoại tiếp tế nên nhóm này tháng tháng nằm im bất động chờ quà, chờ tiền gửi về, không còn lo phải làm việc vì có tiếp tế đều đều từ hải ngoại, không còn muốn tranh đấu gì nữa. Khi họ có tiền thì họ được cảm tình với cán bộ, công an khu vực, vì họ bao cho cán bộ đi nhậu nhẹt chơi bời.
Xin đồng bào hãy tạm ngưng tất cả các chuyến về
và hãy tạm ngưng gởi tiền về VN nếu không khẩn thiết
Họ có tiền thì họ bắt đầu hành xử như một thứ "bồ tèo" hay "người được công an bảo trợ" và rồi coi thường loại công dân hạng ba là loại dân chúng nghèo khổ nhất nước. Theo thống kê thì số tiền "gửi về nước" hàng năm cũng khoảng hơn 2 tỷ Mỹ Kim. Số tiền mang tiếng là gửi về nước nhưng được giữ lại và gửi vào ngân hàng Mỹ tại Hoa Kỳ. Các tay tài phiệt Mỹ thấy có lợi trông thấy nên đã ép chính phủ Mỹ thả lỏng cho Việt Kiều gửi tiền vô hạn định, để họ kiếm lời. Số tiền đôla (đồng tiền nào cũng có số mà!) đem về xài tại VN một hồi cũng được thu góp đưa cho con cháu cán bộ sang du học, du lịch và đem bỏ băng Mỹ hay tiêu xài mua nhà, mua cơ sở thương mại tại Mỹ không mất đi một đồng xu nào.
Thành phần Việt Kiều trở thành cái mỏ vàng hay nôm na một chút là các con "bò sữa" được nhà nước ta nâng niu để dễ dàng vắt sữa. Chiêu bài gọi họ là "khúc ruột ngàn dặm," hay "việt kiều yêu nước"; mở thêm cả chục ngàn quán ăn, quán nhậu, quán cà phê, bia ôm, đã được CSVN nghiên cứu kỹ càng. Họ nghiên cứu rõ những sở thích của các con bò sữa, đường đi nước bước từ khi về nước để khi bye bye người nhà tại phi trường hẹn ngày tái ngộ. Mới đây nhất còn có nguồn tin CSVN sẽ đổi luật song tịch để cho Việt Kiều mua nhà dễ dàng và cho phép Việt Kiều về nước mà không cần visa vào khoảng mùa hè 2007 này.
Một việc nữa là họ nhờ những nhà "bác ái hải ngoại" đi "vắt sữa" giùm cho họ - quảng cáo xin tiền của những người hảo tâm ở hải ngoại cứu trợ dân nghèo Việt-Nam - rồi đem về Việt-Nam phân phát. Chúng tôi biết chắc chắn phải chia với cán bộ cộng sản một phần lớn chứ không thế nào đoàn cứu trợ tự do đi lại phát quà thoải mái được. Những gánh nặng của CSVN đáng lẽ chúng phải lo chăm sóc thì nay đã được những thành phần "đĩ điếm phản động" gánh vác giùm rồi mà chúng lại có phần ăn chia nữa chứ. Chúng chỉ cần thổi phồng lên lòng bác ái của người Việt hải ngoại, gọi họ là khúc ruột ngàn dặm, Việt Kiều yêu nước là có thể bòn rút tiền dễ dàng. Chúng ta đã là những người phổi bò dễ tin, bị khai thác triệt để vì cái tật hám danh.
CSVN biết rõ như vậy, cho nên chúng đã ra Nghị Quyết 36 chiêu dụ Việt Kiều bằng đủ mọi mánh khóe. Nuôi dưỡng đám Việt Kiều để hàng năm đem về cho chúng một số ngoại tệ 4,5 tỷ đôla. Việt Kiều mỗi cái Tết rủ nhau về cỡ 3 hay 4 trăm ngàn người. Cứ thử làm một bài toán nhân nhỏ là mỗi người Việt Kiều về như vậy trung bình đem vào VN khoảng 5 ngàn đô - hơn bù kém - thì số tiền là bao nhiêu. Nguyên 1 dịp Tết CSVN cũng thu được khoảng 2 tỷ Mỹ Kim. Riêng kỹ nghệ "thủ tục đầu tiên" tại Tân Sơn Nhất cũng kiếm khá bộn được hơn 3,4 triệu đôla.
CSVN hiểu rõ là kỹ nghệ du lịch chiêu dụ người ngoại quốc không ăn khách. Du khách ngoại quốc chỉ du lịch một lần vì tiêu chuẩn khách sạn, vệ sinh và chiêu đãi phục vụ khách hàng tại Việt-Nam còn quá kém so với Thái Lan, Nam Hàn, Đài Loan và Singapore. Chỉ những người Việt-Nam vì ham chơi, đem áo gấm về làng , ham được dân chúng trọng vọng vì có tiền, vì đồ đạc rẻ rề so với ngoại quốc nên tha hồ mua sắm. Đúng ra vào thời điểm này, với kỹ nghệ tin học vượt bực, internet, chat, chụp hình, video gửi cho nhau để xem mặt nhau cho đỡ nhớ thì quá dễ.
Nhưng đa số Việt Kiều muốn lấy cái cớ là "nhớ nhà và nhớ người thân" để mỗi năm phải về Việt-Nam một lần và trong thâm tâm thật ra là họ nhớ các làng nướng, các quán cà phê mờ ảo, quán bia ôm, các chợ bán quần áo rẻ mạt. Đem 100 đôla về may được ít nhất 5 cái áo dài làm sao mà các chị, các bà, các cô không thích cho được. Ở Mỹ thì 100 đô chỉ đủ tiền mua vải cho 1 cái áo dài. Giả dụ như Việt-Nam có đời sống đắt đỏ như bên Âu Châu thì người Việt-Nam có rủ nhau về ùn ùn ăn Tết không? Có còn thương quê hương là chùm khế ngọt nữa không? Có thiếu gì Việt Kiều có bà con ở bên Pháp mà có năm nào cũng phải về Paris ăn Tết đâu.
Vì vậy Việt Kiều vì ham chơi, ham trình làng áo gấm nên rủ nhau đem tiền về cúng cho con cái bác Hồ để tụi chúng có đủ phương tiện trù dập đàn áp người dân lành của mình. Đó là một cái tính xấu của người Việt-Nam chúng ta là quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân. Chưa bao giờ mà người Việt-Nam lại chịu khổ nhục như thời nay? Tại sao ngày xưa người dân dám đứng dậy chống ngoại xâm, mà nay đối với CS sắt máu độc tài thì lại nhũn như con chi chi?
Vì đạo Nho dậy vậy chăng? "Quân-Sư-Phụ" mà lỵ. "Quân" ngày trước là "vua" nói gì là nhân dân nghe răm rắp, dù là những vua ăn chơi đàng điếm, ngày nay "Vua" đã đổi tên thành Chủ tịch Nhà Nước, Tổng Bí Thư Đảng và Thủ Tướng nên người dân vẫn coi họ là vua chăng mà chịu khổ sở vì chữ Quân kia.
Chưa bao giờ thấy một quốc gia với dân số 84 triệu người mà không dám làm gì với 1 chính quyền giỏi lắm có gần 200 tên và một lũ công an ăn bám, theo đóm ăn tàn. Còn đâu những Lê Lợi, Trưng Trắc Trưng Nhị, Trần Quốc Tuấn, anh dũng chống ngoại xâm. Trí thức Việt-Nam đã trở thành trí ngủ rồi.
Qua vụ APEC 2006 người ta càng thấy rõ thêm là tụi đại tài phiệt chỉ biết có đồng đô la thu vào được thôi, nên đưa chiêu bài dụ khị: "Muốn đánh đổ chế độ độc tài, cộng sản thì nên cho họ sung sướng phủ phê, viện trợ cho kinh tế lớn mạnh, rồi tự nó sẽ tự động dần dần trở thành dân chủ mà thôi, chả cần tranh đấu gì cả."
Thực tế đã chứng minh là khẩu hiệu đó gian manh và sai lầm ở chỗ đám tài phiệt bán được nhiều sản phẩm cho các nước độc tài cộng sản, thu tiền vào túi áo của họ. Những chính phủ độc tài kia được nhiều ngoại tệ thì thay vì dễ dãi với dân chúng, mở mang tự do dân chủ từ từ, thì chúng lại sử dụng những số tiền đó để mua những máy móc, dụng cụ chặn đứng làn sóng dân chủ (như bên Trung Cộng chúng đã liên kết với Microsoft, Yahoo, Google để chặn những tin tức từ trong nước đưa ra và làm nhiều bức tường lửa cấm dân chúng trong nước truy cập nhưng tin tức tự do dân chủ trên thế giới. Tại Việt-Nam cũng đã tìm đủ mọi cách làm tường lửa ngăn chặn những tin tức từ ngoài về. Chúng đã tăng cường số công an kiểm soát internet lên hơn 2000 đứa từ Nam tới Bắc. Chúng đã áp dụng luật đăng ký SIM CARD của điện thoại di động để bóp chẹt tự do của người dân).
Chúng còn tăng lương cho đám công an, để bọn này xả thân giúp cho đảng của chúng vững mạnh để tiếp tục ngồi lên đầu lên cổ người dân. Một đề nghị khác cũng được nhiều nước tự do sử dụng là tạo điều kiện dễ dàng cho thanh niên sinh viên các nước cộng sản độc tài đi du học với mục đích là nhồi vào đầu óc những sinh viên ý niệm dân chủ, rồi sau đó vài chục năm sau, những sinh viên này về nước lên cầm quyền thì sẽ có dân chủ.
Chiêu bài này cũng sai bét là vì ngay tại Việt-Nam thì những sinh viên được đi du học 99.9% là con cái của các cán bộ Cộng Sản gộc. Chúng là những người sẽ kế nghiệp ngôi vua tại Việt-Nam. Khi trở về được làm vua, được ngồi trên đống tiền, được tham nhũng thả dàn, được hưởng mọi quyền lợi, ăn trên ngồi trước, thì chúng có dại dột đem áp dụng dân chủ tây phương trong nước không hay là sẽ tiếp tục kiểu cai trị độc tài độc đảng kia để được hưởng lợi.
Người có lời trong những chiến dịch này là những trường đại học Mỹ tha hồ thu học phí "out of state" mà chả cần tìm hiểu là sinh viên đó mất mấy năm mới ra trường, miễn là học càng lâu càng tốt...
Tựu chung đa số Việt Kiều ra khỏi nước năm 1979-1985, nhiều gia đình đã bỏ mạng trên biển Đông vì sóng gió hãi hùng, vịnh Thái Lan vì nạn hải tặc đánh cướp rồi và làm đắm thuyền bè. Bao nhiêu trong số này khi thoát đến các trại tỵ nạn đã năn nỉ xin tỵ nạn chính trị tại các nước tự do vì "không sống được dưới gông cùm cộng sản" mà nay ngang nhiên về làm giầu cho chúng, làm tay sai cho chúng. Phải nói một cách đau lòng là trong số này có những thành phần HO bị tù tội đầy đoạ nhiều năm trời, mà bây giờ cũng về nước rồi trở lại tung hô chúng nữa. Nếu còn có chút liêm sỉ thì nên bỏ ngay quốc tịch hay thẻ xanh xin về trở lại sinh sống tại Việt-Nam, chứ đừng ở Mỹ vừa hưởng tiền già, tiền bệnh do các người Mỹ đóng thuế đem tiền về phục vụ cho chế độ Cộng Sản.
Người miền Nam ngày xưa tin lời của VC đã cưu mang chúng trong những hầm hố để chúng cướp chính quyền năm 1975. Chính những người miền Nam đã tạo nên cái gọi là "Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam" làm công cụ cho cộng sản miền Bắc chiếm hoàn toàn miền Nam năm 1975. Chúng ta biết chắc là những người tham gia MTGPMN khi xưa bây giờ "đấm ngực" không còn kịp nữa, nhưng vì muốn giữ thể diện nên không dám nói ra mà thôi, hoặc là bị ép, bị cấy sinh tử phù nên không có thể nào dám phản lại.
Những dân biểu đối lập ngày xưa làm công cụ cho Cộng Sản bây giờ cũng ngậm tăm, vì bị chúng cho ra rìa. Bằng chứng là Dương Quỳnh Hoa, Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, Lý Quý Chung bây giờ ra sao, có được cái ghế nào không hay là đang than thân trách phận vì đã quá ngu dại theo chúng. Một Nguyễn Ngọc Lan chống đối chính quyền VNCH đệ II, những tưởng được CS tưởng thưởng, những đã vỡ mộng đến khi chết (2007) vẫn chưa được toại nguyện. Một Trịnh Công Sơn chuyên làm nhạc phản chiến, cũng có đầy hy vọng khi CSVN chiếm miền Nam, những cũng âm thầm mang xuống mồ những ưóc mơ thiên đàng Cộng Sản.
Những mẹ nuôi chiến sĩ ngày xưa bây giờ bị bạc đãi cũng sáng mắt muốn chửi thề vì đã bị lừa dối.
Những Việt Kiều ngày nay đang tuôn tiền về nước cho chúng hãy mở mắt ra đi. Chúng có biết ơn không, hay là chúng đang dụ dỗ bòn rút tiền bạc của quý vị, để cầm chân thân nhân của quý vị như những con tin.
Quý vị đã và đang trở thành công cụ của Cộng Sản độc tài đang tàn sát dân lành. Nếu quý vị không mở mắt ngay thì muôn đời dân tộc Việt-Nam sẽ không thể nào thoát ra khỏi chế độ Cộng Sản đâu. Tương lai đất nước là ở trong tay quý vị. Quý vị thử "nhịn" về Việt-Nam, nhịn gửi tiền về cho thân nhân trong 3 năm thôi, thì CSVN sẽ mất đi một số ngoại tệ rất lớn, xem tình hình biến chuyển ra sao thì sẽ biết liền.
Trịnh Việt Bắc
(@vietvungvinh.com)
Hoa Kỳ sẽ loan báo bổ nhiệm ứng viên Robert Zoellick vào chức chủ tịch Ngân Hàng Thế Giới
Hoa Kỳ sẽ loan báo bổ nhiệm ứng viên Robert Zoellick vào chức chủ tịch Ngân Hàng Thế Giới
May 29, 2007
Cali Today News – Dẫn nguồn tin đáng tin cậy cuả một viên chức cao cấp trong chính phủ Bush đưa ra hôm thứ ba, theo dự trù TT Bush sẽ loan báo sự ủng hộ cuả ông đối với ông Zoellick vào sáng thứ tư. Cần nhắc lại rằng chính quyền TT Bush đã phải đi tìm người kế nhiệm ông Paul Wolfowitz sau khi nổ ra vụ xì căng đan liên quan đến người bạn gái và theo loan báo ông Wolfowitz sẽ chính thức từ chức vào cuối tháng 6 này.
Theo điều lệ cuả Ngân Hàng Thế Giới, Hoa Kỳ sẽ bổ nhiệm nhưng cần được sự chấp thuận cuả 24 thành viên quốc tế trong uỷ ban thống đốc. Ông Zoellick được biết đã từng là đại diện thương mại cuả Mỹ và là một viên chức ngoại giao. Hồi năm ngoái, ông đã từ nhiệm khỏi chính quyền Bush và làm việc cho công ty đầu tư tại thị trường Wall Street là Goldman Sachs.
Tuy nhiên, điều khiến cho các đồng minh Châu Âu phải nhíu mày là cũng như cựu chủ tịch WB Wolfowitz, ông Zoellick là một trong số những người thúc đẩy chính quyền Bush sử dụng sức mạnh quân sự lật đổ chính quyền hợp pháp cuả cố TT Iraq Saddam Hussein. Trước đây ông Wolfowitz cũng đã từng bị các đồng minh Châu Âu phản đối vì quan điểm và hành động hiếu chiến này.
Vẫn theo nguồn tin cuả viên chức nói trên, bộ trưởng Tài Chánh Henry Paulson đã hội ý với các thành viên trong WB trong khi đi tìm một ứng viên thích hợp.
Viên chức trên nói thêm rằng cho đến nay dư luận tỏ ra thuận lợi và đủ để ông Zoellick trở thành tân chủ tịch WB.
Đăng Khoa-Source:AP
May 29, 2007
Cali Today News – Dẫn nguồn tin đáng tin cậy cuả một viên chức cao cấp trong chính phủ Bush đưa ra hôm thứ ba, theo dự trù TT Bush sẽ loan báo sự ủng hộ cuả ông đối với ông Zoellick vào sáng thứ tư. Cần nhắc lại rằng chính quyền TT Bush đã phải đi tìm người kế nhiệm ông Paul Wolfowitz sau khi nổ ra vụ xì căng đan liên quan đến người bạn gái và theo loan báo ông Wolfowitz sẽ chính thức từ chức vào cuối tháng 6 này.
Theo điều lệ cuả Ngân Hàng Thế Giới, Hoa Kỳ sẽ bổ nhiệm nhưng cần được sự chấp thuận cuả 24 thành viên quốc tế trong uỷ ban thống đốc. Ông Zoellick được biết đã từng là đại diện thương mại cuả Mỹ và là một viên chức ngoại giao. Hồi năm ngoái, ông đã từ nhiệm khỏi chính quyền Bush và làm việc cho công ty đầu tư tại thị trường Wall Street là Goldman Sachs.
Tuy nhiên, điều khiến cho các đồng minh Châu Âu phải nhíu mày là cũng như cựu chủ tịch WB Wolfowitz, ông Zoellick là một trong số những người thúc đẩy chính quyền Bush sử dụng sức mạnh quân sự lật đổ chính quyền hợp pháp cuả cố TT Iraq Saddam Hussein. Trước đây ông Wolfowitz cũng đã từng bị các đồng minh Châu Âu phản đối vì quan điểm và hành động hiếu chiến này.
Vẫn theo nguồn tin cuả viên chức nói trên, bộ trưởng Tài Chánh Henry Paulson đã hội ý với các thành viên trong WB trong khi đi tìm một ứng viên thích hợp.
Viên chức trên nói thêm rằng cho đến nay dư luận tỏ ra thuận lợi và đủ để ông Zoellick trở thành tân chủ tịch WB.
Đăng Khoa-Source:AP
Nội dung cuộc gặp gỡ giữa Tổng thống Bush với các nhà vận động Dân chủ Việt Nam
Nội dung cuộc gặp gỡ giữa Tổng thống Bush với các nhà vận động Dân chủ Việt Nam
Nguyễn Khanh, phóng viên đài RFA, May 29, 2007
RFA - Cách đây khoảng 4 giờ đồng hồ, Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush đã gặp 4 đại diện của những tổ chức tranh đấu, vận động cho dân chủ Việt Nam là các ông Nguyễn Quốc Quân, Chủ Tịch Tổ Chức Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản; ông Đỗ Hoàng Điềm, Chủ Tịch Đảng Việt Tân, ông Đỗ Thành Công, thành viên Ban Lãnh Đạo Đảng Dân Chủ Nhân Dân; và ông Lê Minh Nguyên, Trưởng Ban Điều Hành Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam.
Hôm 29-5-2007, Tổng Thống George W. Bush và Phó Tổng thống Dick Cheney đã gặp 4 đại diện của những tổ chức tranh đấu, vận động cho dân chủ Việt Nam là các ông Nguyễn Quốc Quân, Chủ Tịch Tổ Chức Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản; ông Ðỗ Hoàng Ðiềm, Chủ Tịch Ðảng Việt Tân, ông Ðỗ Thành Công, thành viên Ban Lãnh Ðạo Ðảng Dân Chủ Nhân Dân; và ông Lê Minh Nguyên, Trưởng Ban Ðiều Hành Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, tại phòng Bầu Dục của Tòa Bạch Ốc. AFP PHOTO/Mandel NGAN
Ngay sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Ban Việt Ngữ chúng tôi đã được ông Đỗ Hoàng Điềm và ông Lê Minh Nguyên dành cho cuộc phỏng vấn đặc biệt. Rất tiếc vào giờ chót, ông Lê Minh Nguyên, Trưởng Ban Điều Hành Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, phải ra sân bay ngay để về lại California nên không thể có mặt trong buổi nói chuyện hôm nay. Xin mời quý vị nghe cuộc phỏng vấn ông Đỗ Hoàng Điềm do Nguyễn Khanh thực hiện sau đây.
Nguyễn Khanh: cám ơn ông đã bỏ thì giờ nói chuyện với chúng tôi. Được gặp gỡ các nhân vật quan trọng nhất của chính trường Hoa Kỳ ngay ở Phòng Bầu Dục là nơi làm việc của Tổng Thống Mỹ George W. Bush, điều đó có khiến các ông ngạc nhiên không?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: quả thật là chúng tôi cũng hơi ngạc nhiên. Chúng tôi biết là cuộc gặp gỡ này sẽ xảy ra tại Nhà Trắng, và khoảng độ chừng nửa tiếng, 45 phút trước buổi gặp thì chúng tôi được thông báo là buổi gặp sẽ diễn ra ngay tại Phòng Bầu Dục là văn phòng làm việc của Tổng Thống Bush. Thành ra sự ngạc nhiên đó cũng một phần nào thôi.
Nguyễn Khanh: bên cạnh Tổng Thống Bush có những ai hiện diện trong buổi gặp gỡ với những người đại diện cho các tổ chức tranh đấu cho dân chủ, tự do và nhân quyền Việt Nam?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: về phía Hoa Kỳ thì có sự hiện diện của tất cả 7 người. Có Tổng Thống George W. Bush, Phó Tổng Thống Dick Cheney, ông Tony Snow là phát ngôn nhân Nhà Trắng, ông Stephen Hadley, Cố Vấn An Ninh Quốc Gia, ông Michael Kozack, một thành viên của Hội Đồng An Ninh Quốc Gia, người thứ sáu là ông Joshua Bolton, Chánh Văn Phòng Tổng Thống, và người thứ bảy là ông Tenet Wyler, nếu tôi không lầm thì ông Wyler là một viên chức cao cấp của Bộ Ngoại Giao.
Nguyễn Khanh: như ông vừa mới trình bày thì tất cả các nhân vật nổi bật nhất của nước Mỹ -nếu không muốn nói là những nhân vật nổi bật nhất của thế giới- đều hiện diện trong buổi gặp gỡ ngày hôm nay. Nội dung buổi gặp gỡ gồm những gì?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: cả buổi gặp gỡ kéo dài khoảng 45 phút và xoáy vào hai chủ đề chính. Chủ đề đầu tiên là Tổng Thống Bush ngỏ ý muốn tìm hiểu tình trạng tranh đấu cho dân chủ ở Việt Nam, đặc biệt là thực trạng của phong trào dân chủ ở Việt Nam ngày hôm nay. Phần này đã chiếm một thời lượng khá dài của buổi nói chuyện. Sau đó khi ông Bush nói rõ là ông lắng nghe ý kiến của những đại diện của các tổ chức dân chủ Việt Nam, những biện pháp nào cần có sự giúp đỡ hay là Hoa Kỳ có thể làm những gì để hỗ trợ cho tiến trình dân chủ tại Việt Nam.
Nguyễn Khanh: có lẽ ngay lúc này, tất cả quý thính giả của Đài Á Châu Tự Do và ngay chính anh chị em trong Ban Việt Ngữ đều có cùng thắc mắc là Tổng Thống Bush hỏi những gì và quý ông trả lời như thế nào?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: như chúng tôi mới nói thì chúng tôi đã dành khá nhiều thì giờ để trả lời các câu hỏi của Tổng Thống Bush về thực trạng Việt Nam ngày hôm nay. Ông Bush đặc biệt muốn nghe nói về thực trạng của phong trào dân chủ ở Việt Nam, đặc biệt là cuộc đàn áp, bắt bớ đã diễn ra trong một vài tháng qua.
Ông Bush đã bày tỏ mối quan tâm là muốn nghe về những đàn áp, bắt bớ này như thế nào, và chúng tôi đã trình bày với ông một số hiện tượng, những sự kiện đã xảy ra. Chúng tôi cũng đã trình bày và chia sẻ nhận định về tình trạng xã hội Việt Nam ngày hôm nay, đặc biệt là sự bất mãn của người dân Việt Nam, đặc biệt trong giới công nhân, nông dân khiếu kiện, công nhân đình công, những hiện tượng bất mãn xã hội đó, chúng tôi đã trình bày thêm một số dữ kiện để ông Bush có thể nắm vững. Đó là phần đầu tiên.
Sau khi trình bày khá nhiều về những lãnh vực đó, chúng tôi có thảo luận, đưa ra một số đề nghị cụ thể về các lãnh vực hoạt động mà phong trào dân chủ Việt Nam cần sự giúp đỡ của các quốc gia yêu chuộng dân chủ, tự do, mà trong trường hợp này là Hoa Kỳ. Chúng tôi đã nêu lên khá nhiều điều trong lãnh vực đó.
Nguyễn Khanh: ông có thể lược sơ qua những điểm đã được trình bày với Tổng Thống George W. Bush và Phó Tổng Thống Hoa Kỳ Đick Chney được không ạ?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: vâng. Cá nhân tôi đã nêu lên 3 lãnh vực chính. Phong trào dân chủ Việt Nam rất cần đến sự hỗ trợ của thế giới tự do, đặc biệt là Hoa Kỳ. Lãnh vực thứ nhất là lãnh vực nhân quyền, chúng tôi kêu gọi Hoa Kỳ gia tăng áp lực với Cộng Sản Việt Nam về mặt nhân quyền, đặc biệt về tự do ngôn luận và tự do lập hội. Đây là một lãnh vực mà tôi cho là vô cùng quan trọng vì sẽ có ảnh hưởng rất lớn lên trên các lực tranh đấu cho tự do, dân chủ ở Việt Nam, đặc biệt là phong trào dân chủ.
Đó là lãnh vực thứ nhất. Thứ hai chúng tôi cũng nhấn mạnh đến là Hoa Kỳ làm sao tác động vào tiến trình dân chủ hóa Việt Nam một cách rõ nét và cụ thể hơn, điển hình là công khai hỗ trợ những lực lượng dân chủ tại Việt Nam cũng như sẵn sàng tiếp cận làm việc với thành phần có thể tương đối gọi là tự do cấp tiến hơn ở ngay trong guồng máy cầm quyền của Việt Nam ngày hôm nay.
Đó là lãnh vực thứ hai. Lãnh vực thứ ba là làm sao hỗ trợ cho tiến trình xây dựng một bối cảnh xã hội dân sự tại Việt Nam, điển hình là giúp các đoàn thể quần chúng, các tổ chức quân chúng hoạt động tại Việt Nam, hỗ trợ các tổ chức phi chính phủ, đặc biệt là phái Hoa Kỳ có thể đi vào Việt Nam, làm việc hỗ trợ các tổ chức quần chúng đó. Chúng tôi có nói đây là một lãnh vực mà nhà nước Cộng Sản Việt Nam rất quan tâm.
Chúng tôi cũng nhắc đến trường hợp của một người đã từng được qua Mỹ du học bởi cơ quan NED (National Endowment for Democracy) và khi về lại Việt Nam đã bị bắt, đó là trường hợp của Luật Sư Lê Quốc Quân. Trường hợp Luật Sư Quân cũng đã được nêu lên nhiều lần trong cuộc họp này với Tổng Thống Bush.
Nguyễn Khanh: thưa ông, những người khác trong đoàn trình bày gì với Tổng Thống Bush?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: những vị khác có mặt trong đoàn cũng một lần nữa nhấn mạnh đến vấn đề tự do ngôn luận, tự do báo chí ở Việt Nam. Tổng Thống Bush đã đặc biệt quan tâm về lãnh vực INTERNET, tức là mảng thông tin điện tử. Tổng Thống Bush rất quan tâm về kênh thông tin đó.
Chúng ta cũng nêu đề nghị đưa Việt Nam trở lại danh sách những nước cần quan tâm, tức là danh sách CPC, vì tình trạng vi phạm tự do tôn giáo ở Việt Nam. Bên cạnh đó, cũng có những yêu cầu Chính Phủ Hoa Kỳ nhân chuyến đi sang Mỹ sắp tới đây của Chủ Tịch Nhà Nước Việt Nam là ông Nguyễn Minh Triết, Hoa Kỳ nên có những áp lực cụ thể để Hà Nội phải trả tự do cho các tù nhân chính trị vừa mới bị bắt giữ trong những đợt đàn áp gần đây. Đó là một số các đòi hỏi, đề nghị đã được nêu lên.
Nguyễn Khanh: khi nghe những đề nghị quý ông đưa ra, phàn ứng của Nhà Trắng đặc biệt là phản ứng từ Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush, từ Phó Tổng Thống Dick Cheney và từ ông Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Hadley như thế nào?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: phải nói rằng là phản ứng rất thuận lợi. Tổng Thống Bush đã lắng nghe và trong suốt thời gian chúng tôi trình bày, Tổng Thống Bush lập đi lập lại là “quý vị hiểu rõ, biết rõ quan điểm của tôi là tôi rất quan tâm đến vấn đề dân chủ, tôi luôn luôn muốn nhìn thấy dân chủ tại Việt Nam cũng như các nơi khác trên thế giới và tất cả những điều quý vị trình bầy ở đây tôi lắng nghe và tôi sẽ cân nhắc và suy xét, cứu xét việc này”.
Ông Phó Tổng Thống Cheney cũng lắng nghe, đặc biệt là ông Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Hadley cũng đưa ra những phản ứng rất thuận lợi. Ông Hadley nói rằng “những điều quý vị trình bày ở đây sẽ được chúng tôi coi rất quan trọng, chúng tôi sẽ nghiên cứu nghiêm chỉnh tất cả những đề nghị của quý vị để xem có thể tiến hành được hay không”.
Nguyễn Khanh: riêng cá nhân ông, ông đánh giá thế nào về buổi gặp gỡ?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: tôi coi đây là một buổi gặp gỡ đặc biệt, rất quan trọng. Quan trọng vì đây có thể nói là cuộc họp cao cấp nhất giữa những người đại diện một số những tổ chức tranh đấu cho dân chủ của Việt Nam, những thành viên của phòng trào dân chủ Việt Nam với giới chức cao nhất của Chính Phủ Hoa Kỳ là Tổng Thống George W. Bush cũng như Phó Tổng Thống Dick Cheney.
Bởi vì lẽ đó, tôi nghĩ đây là chỉ dấu cho thấy, thứ nhất, Chính Phủ Hoa Kỳ rất quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra tại Việt Nam; thứ hai, những hành vi vi phạm nhân quyền, những hành động đàn áp, bắt bớ mới xảy ra hồi gần đây thực sự đã làm cho Chính Phủ càng quan tâm hơn nữa, và đang muốn nghiên cứu một biện pháp để có thể hỗ trợ cho phong trao dân chủ Việt Nam, và đặc biệt chấm dứt tình trạng đàn áp đang xảy ra tại Việt Nam.
Thành ra tôi nghĩ buổi họp này rất quan trọng vì những lý do mà tôi vừa trình bày, thể hiện sự quan tâm vào mức cao nhất từ phía Chính Phủ Hoa Kỳ. Tóm lại, tôi nghĩ rằng là buổi họp này có thể nói là buổi họp lần đầu tiên mà những tiếng nói dân chủ Việt Nam có cơ hội trình bày quan điểm của mình với giới chức thẩm quyền và cao cấp nhất của Hoa Kỳ.
Nguyễn Khanh: đây là điều tôi nghe được từ phái Nhà Trắng và nếu có thể được, xin ông xác nhận hộ. Tôi nghe bảo lúc khởi đầu buổi gặp gỡ, sau khi các ông đã ngồi xuống thì Tổng Thống Bush có nói đùa là Tổng Thống muốn gặp các ông trước khi gặp Chủ Tịch Nước Việt Nam là ông Nguyễn Minh Triết. Tôi còn được nghe nói rất rõ là Tổng Thống Bush vừa nói vừa cười. Điều đó có đúng không thưa ông?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: dạ, vâng. Khi đề cập đến chuyến viếng thăm Hoa Kỳ sắp tới vào tháng Sáu này của Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết, Tổng Thống Bush có nói rằng “bởi vì chúng tôi quan tâm đến những gì đang xảy ra tại Việt Nam, thành ra buổi gặp gỡ ngày hôm nay cũng giúp cho tôi dữ kiện, có thêm chất liệu để tôi có thể nắm vững hơn những gì đang xảy ra tại Việt Nam, để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với ông Nguyễn Minh Triết” vào tháng Sáu sắp tới đây.
Nguyễn Khanh: phái Nhà Trắng có cho các ông biết bao giờ buổi gặp gỡ sẽ thành hình hay không?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: dạ cho đến giờ phút này, nếu tôi không lầm thì vào cuối tháng Sáu. Tôi có nghe ông Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Stephen Hadley có nhắc đến ngày 22 tháng Sáu là thời điểm ông Nguyễn Minh Triết sẽ có mặt tại Washington D.C để gặp Tổng Thống Bush.
Nguyễn Khanh: câu hỏi cuối cùng chúng tôi muốn đặt ra là một câu hỏi khá tế nhị nên trước hết phải xin ông Đỗ Hoàng Điềm tha lỗi cho. Ông là Chủ Tịch Đảng Việt Tân, một người khác cũng có mặt trong buổi gặp gỡ Tổng Thống Bush ngày hôm nay là ông Đỗ Thành Công, thành viên lãnh đạo của Đảng Dân Chủ Nhân Dân. Đối với nhà cầm quyền Việt Nam, ông và ông Công là hai người hoạt động khủng bố.
Trước hết, ông nghĩ như thế nào về lời cáo buộc đó và thứ nhì, cảm tưởng của ông, của một người bị cáo buộc hoạt động khủng bố lại gặp gỡ với Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush là người đang lãnh đạo cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: cá nhân chúng tôi là đại diện cho một tổ chức, một đảng mà trong 5 tuần lễ liền từ cuối tháng Ba cho đến đầu tháng Năm cơ quan truyền thông của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã liên tục tấn công chúng tôi và đặc biệt cáo buộc chúng tôi là một tổ chức khủng bố, ngoài ra thì đúng như anh vừa nói, anh Đỗ Thành Công là người đã từng bị bắt về cái tội đó.
Thì điểm rất buồn cười là trong buổi gặp gỡ với các giới chức của Hội Đồng An Ninh Hoa Kỳ -trước khi gặp Tổng Thống- chúng tôi cũng đã nói đùa với những người trong Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ là chúng tôi là những người bị cọng sản Việt Nam cáo buộc là khủng bố, thì tất cả mọi người đều bật cười, bảo rằng đó là luận điệu tuyên truyền của Cộng Sản Việt Nam mà thôi, không có ai lạ gì với luận điệu tuyên truyền kiểu như vậy cả.
Và khi gặp Tổng Thống Bush, anh Công có đề cập đến cáo trạng buộc anh tội khủng bố khi anh bị bắt ở Việt Nam, và tôi có nhắc đến chuyện chúng tôi bị tấn công, thì chính Tổng Thống Bush cũng cười bảo ông không lạ gì cái thủ đoạn của những chế độ độc tài luôn luôn cáo buộc những người đối lập với mình bằng mọi tội trạng xấu xa nhất, và ông bảo ông biết điều đó không bao giờ là sự thật cả.
Đó là những phản ứng mà chúng tôi ghi nhận được, và dĩ nhiên, về phiá chúng tôi thì qua câu chuyện chúng tôi vừa trình bầy thì quý thính giả cũng thấy rằng phía Việt Nam sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để xuyên tạc, bôi bẩn tất cả những người đang có những nỗ lực tranh đấu đem lại tự do, dân chủ cho dân tộc Việt Nam.
Nguyễn Khanh: liệu bước kế tiếp họ không bảo các ông là khủng bố nữa, và từ nay họ có thể khoác cho ông cái nhãn làm việc cho Mỹ để thực hiện điều họ rất e ngại là diễn biến hòa bình?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: một lần nữa, với tôi nghĩ rằng với bản chất của Đảng Cộng Sản Việt Nam thì họ sẽ dùng tất cả mọi biện pháp, mọi thủ đoạn để tuyên truyền, chắc chắn họ cũng có thể gán cho chúng tôi rất nhiều cái tội khác nhau, rất nhiều cái mũ khác nhau.
Và tôi tin rằng người dân Việt Nam và dư luận quốc tế nữa, chẳng ai lạ gì với những thủ đoạn tuyên truyền này. Vấn đề đặt ra là những điều họ nói sẽ chẳng được ai tin cả, và với tôi, đó mới là cái quan trọng.
Nguyễn Khanh: xin cám ơn ông Đỗ Hoàng Điềm cho cuộc phỏng vấn đặc biệt này.
Nguyễn Khanh, phóng viên đài RFA, May 29, 2007
RFA - Cách đây khoảng 4 giờ đồng hồ, Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush đã gặp 4 đại diện của những tổ chức tranh đấu, vận động cho dân chủ Việt Nam là các ông Nguyễn Quốc Quân, Chủ Tịch Tổ Chức Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản; ông Đỗ Hoàng Điềm, Chủ Tịch Đảng Việt Tân, ông Đỗ Thành Công, thành viên Ban Lãnh Đạo Đảng Dân Chủ Nhân Dân; và ông Lê Minh Nguyên, Trưởng Ban Điều Hành Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam.
Hôm 29-5-2007, Tổng Thống George W. Bush và Phó Tổng thống Dick Cheney đã gặp 4 đại diện của những tổ chức tranh đấu, vận động cho dân chủ Việt Nam là các ông Nguyễn Quốc Quân, Chủ Tịch Tổ Chức Quốc Tế Yểm Trợ Cao Trào Nhân Bản; ông Ðỗ Hoàng Ðiềm, Chủ Tịch Ðảng Việt Tân, ông Ðỗ Thành Công, thành viên Ban Lãnh Ðạo Ðảng Dân Chủ Nhân Dân; và ông Lê Minh Nguyên, Trưởng Ban Ðiều Hành Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, tại phòng Bầu Dục của Tòa Bạch Ốc. AFP PHOTO/Mandel NGAN
Ngay sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Ban Việt Ngữ chúng tôi đã được ông Đỗ Hoàng Điềm và ông Lê Minh Nguyên dành cho cuộc phỏng vấn đặc biệt. Rất tiếc vào giờ chót, ông Lê Minh Nguyên, Trưởng Ban Điều Hành Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, phải ra sân bay ngay để về lại California nên không thể có mặt trong buổi nói chuyện hôm nay. Xin mời quý vị nghe cuộc phỏng vấn ông Đỗ Hoàng Điềm do Nguyễn Khanh thực hiện sau đây.
Nguyễn Khanh: cám ơn ông đã bỏ thì giờ nói chuyện với chúng tôi. Được gặp gỡ các nhân vật quan trọng nhất của chính trường Hoa Kỳ ngay ở Phòng Bầu Dục là nơi làm việc của Tổng Thống Mỹ George W. Bush, điều đó có khiến các ông ngạc nhiên không?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: quả thật là chúng tôi cũng hơi ngạc nhiên. Chúng tôi biết là cuộc gặp gỡ này sẽ xảy ra tại Nhà Trắng, và khoảng độ chừng nửa tiếng, 45 phút trước buổi gặp thì chúng tôi được thông báo là buổi gặp sẽ diễn ra ngay tại Phòng Bầu Dục là văn phòng làm việc của Tổng Thống Bush. Thành ra sự ngạc nhiên đó cũng một phần nào thôi.
Nguyễn Khanh: bên cạnh Tổng Thống Bush có những ai hiện diện trong buổi gặp gỡ với những người đại diện cho các tổ chức tranh đấu cho dân chủ, tự do và nhân quyền Việt Nam?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: về phía Hoa Kỳ thì có sự hiện diện của tất cả 7 người. Có Tổng Thống George W. Bush, Phó Tổng Thống Dick Cheney, ông Tony Snow là phát ngôn nhân Nhà Trắng, ông Stephen Hadley, Cố Vấn An Ninh Quốc Gia, ông Michael Kozack, một thành viên của Hội Đồng An Ninh Quốc Gia, người thứ sáu là ông Joshua Bolton, Chánh Văn Phòng Tổng Thống, và người thứ bảy là ông Tenet Wyler, nếu tôi không lầm thì ông Wyler là một viên chức cao cấp của Bộ Ngoại Giao.
Nguyễn Khanh: như ông vừa mới trình bày thì tất cả các nhân vật nổi bật nhất của nước Mỹ -nếu không muốn nói là những nhân vật nổi bật nhất của thế giới- đều hiện diện trong buổi gặp gỡ ngày hôm nay. Nội dung buổi gặp gỡ gồm những gì?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: cả buổi gặp gỡ kéo dài khoảng 45 phút và xoáy vào hai chủ đề chính. Chủ đề đầu tiên là Tổng Thống Bush ngỏ ý muốn tìm hiểu tình trạng tranh đấu cho dân chủ ở Việt Nam, đặc biệt là thực trạng của phong trào dân chủ ở Việt Nam ngày hôm nay. Phần này đã chiếm một thời lượng khá dài của buổi nói chuyện. Sau đó khi ông Bush nói rõ là ông lắng nghe ý kiến của những đại diện của các tổ chức dân chủ Việt Nam, những biện pháp nào cần có sự giúp đỡ hay là Hoa Kỳ có thể làm những gì để hỗ trợ cho tiến trình dân chủ tại Việt Nam.
Nguyễn Khanh: có lẽ ngay lúc này, tất cả quý thính giả của Đài Á Châu Tự Do và ngay chính anh chị em trong Ban Việt Ngữ đều có cùng thắc mắc là Tổng Thống Bush hỏi những gì và quý ông trả lời như thế nào?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: như chúng tôi mới nói thì chúng tôi đã dành khá nhiều thì giờ để trả lời các câu hỏi của Tổng Thống Bush về thực trạng Việt Nam ngày hôm nay. Ông Bush đặc biệt muốn nghe nói về thực trạng của phong trào dân chủ ở Việt Nam, đặc biệt là cuộc đàn áp, bắt bớ đã diễn ra trong một vài tháng qua.
Ông Bush đã bày tỏ mối quan tâm là muốn nghe về những đàn áp, bắt bớ này như thế nào, và chúng tôi đã trình bày với ông một số hiện tượng, những sự kiện đã xảy ra. Chúng tôi cũng đã trình bày và chia sẻ nhận định về tình trạng xã hội Việt Nam ngày hôm nay, đặc biệt là sự bất mãn của người dân Việt Nam, đặc biệt trong giới công nhân, nông dân khiếu kiện, công nhân đình công, những hiện tượng bất mãn xã hội đó, chúng tôi đã trình bày thêm một số dữ kiện để ông Bush có thể nắm vững. Đó là phần đầu tiên.
Sau khi trình bày khá nhiều về những lãnh vực đó, chúng tôi có thảo luận, đưa ra một số đề nghị cụ thể về các lãnh vực hoạt động mà phong trào dân chủ Việt Nam cần sự giúp đỡ của các quốc gia yêu chuộng dân chủ, tự do, mà trong trường hợp này là Hoa Kỳ. Chúng tôi đã nêu lên khá nhiều điều trong lãnh vực đó.
Nguyễn Khanh: ông có thể lược sơ qua những điểm đã được trình bày với Tổng Thống George W. Bush và Phó Tổng Thống Hoa Kỳ Đick Chney được không ạ?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: vâng. Cá nhân tôi đã nêu lên 3 lãnh vực chính. Phong trào dân chủ Việt Nam rất cần đến sự hỗ trợ của thế giới tự do, đặc biệt là Hoa Kỳ. Lãnh vực thứ nhất là lãnh vực nhân quyền, chúng tôi kêu gọi Hoa Kỳ gia tăng áp lực với Cộng Sản Việt Nam về mặt nhân quyền, đặc biệt về tự do ngôn luận và tự do lập hội. Đây là một lãnh vực mà tôi cho là vô cùng quan trọng vì sẽ có ảnh hưởng rất lớn lên trên các lực tranh đấu cho tự do, dân chủ ở Việt Nam, đặc biệt là phong trào dân chủ.
Đó là lãnh vực thứ nhất. Thứ hai chúng tôi cũng nhấn mạnh đến là Hoa Kỳ làm sao tác động vào tiến trình dân chủ hóa Việt Nam một cách rõ nét và cụ thể hơn, điển hình là công khai hỗ trợ những lực lượng dân chủ tại Việt Nam cũng như sẵn sàng tiếp cận làm việc với thành phần có thể tương đối gọi là tự do cấp tiến hơn ở ngay trong guồng máy cầm quyền của Việt Nam ngày hôm nay.
Đó là lãnh vực thứ hai. Lãnh vực thứ ba là làm sao hỗ trợ cho tiến trình xây dựng một bối cảnh xã hội dân sự tại Việt Nam, điển hình là giúp các đoàn thể quần chúng, các tổ chức quân chúng hoạt động tại Việt Nam, hỗ trợ các tổ chức phi chính phủ, đặc biệt là phái Hoa Kỳ có thể đi vào Việt Nam, làm việc hỗ trợ các tổ chức quần chúng đó. Chúng tôi có nói đây là một lãnh vực mà nhà nước Cộng Sản Việt Nam rất quan tâm.
Chúng tôi cũng nhắc đến trường hợp của một người đã từng được qua Mỹ du học bởi cơ quan NED (National Endowment for Democracy) và khi về lại Việt Nam đã bị bắt, đó là trường hợp của Luật Sư Lê Quốc Quân. Trường hợp Luật Sư Quân cũng đã được nêu lên nhiều lần trong cuộc họp này với Tổng Thống Bush.
Nguyễn Khanh: thưa ông, những người khác trong đoàn trình bày gì với Tổng Thống Bush?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: những vị khác có mặt trong đoàn cũng một lần nữa nhấn mạnh đến vấn đề tự do ngôn luận, tự do báo chí ở Việt Nam. Tổng Thống Bush đã đặc biệt quan tâm về lãnh vực INTERNET, tức là mảng thông tin điện tử. Tổng Thống Bush rất quan tâm về kênh thông tin đó.
Chúng ta cũng nêu đề nghị đưa Việt Nam trở lại danh sách những nước cần quan tâm, tức là danh sách CPC, vì tình trạng vi phạm tự do tôn giáo ở Việt Nam. Bên cạnh đó, cũng có những yêu cầu Chính Phủ Hoa Kỳ nhân chuyến đi sang Mỹ sắp tới đây của Chủ Tịch Nhà Nước Việt Nam là ông Nguyễn Minh Triết, Hoa Kỳ nên có những áp lực cụ thể để Hà Nội phải trả tự do cho các tù nhân chính trị vừa mới bị bắt giữ trong những đợt đàn áp gần đây. Đó là một số các đòi hỏi, đề nghị đã được nêu lên.
Nguyễn Khanh: khi nghe những đề nghị quý ông đưa ra, phàn ứng của Nhà Trắng đặc biệt là phản ứng từ Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush, từ Phó Tổng Thống Dick Cheney và từ ông Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Hadley như thế nào?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: phải nói rằng là phản ứng rất thuận lợi. Tổng Thống Bush đã lắng nghe và trong suốt thời gian chúng tôi trình bày, Tổng Thống Bush lập đi lập lại là “quý vị hiểu rõ, biết rõ quan điểm của tôi là tôi rất quan tâm đến vấn đề dân chủ, tôi luôn luôn muốn nhìn thấy dân chủ tại Việt Nam cũng như các nơi khác trên thế giới và tất cả những điều quý vị trình bầy ở đây tôi lắng nghe và tôi sẽ cân nhắc và suy xét, cứu xét việc này”.
Ông Phó Tổng Thống Cheney cũng lắng nghe, đặc biệt là ông Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Hadley cũng đưa ra những phản ứng rất thuận lợi. Ông Hadley nói rằng “những điều quý vị trình bày ở đây sẽ được chúng tôi coi rất quan trọng, chúng tôi sẽ nghiên cứu nghiêm chỉnh tất cả những đề nghị của quý vị để xem có thể tiến hành được hay không”.
Nguyễn Khanh: riêng cá nhân ông, ông đánh giá thế nào về buổi gặp gỡ?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: tôi coi đây là một buổi gặp gỡ đặc biệt, rất quan trọng. Quan trọng vì đây có thể nói là cuộc họp cao cấp nhất giữa những người đại diện một số những tổ chức tranh đấu cho dân chủ của Việt Nam, những thành viên của phòng trào dân chủ Việt Nam với giới chức cao nhất của Chính Phủ Hoa Kỳ là Tổng Thống George W. Bush cũng như Phó Tổng Thống Dick Cheney.
Bởi vì lẽ đó, tôi nghĩ đây là chỉ dấu cho thấy, thứ nhất, Chính Phủ Hoa Kỳ rất quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra tại Việt Nam; thứ hai, những hành vi vi phạm nhân quyền, những hành động đàn áp, bắt bớ mới xảy ra hồi gần đây thực sự đã làm cho Chính Phủ càng quan tâm hơn nữa, và đang muốn nghiên cứu một biện pháp để có thể hỗ trợ cho phong trao dân chủ Việt Nam, và đặc biệt chấm dứt tình trạng đàn áp đang xảy ra tại Việt Nam.
Thành ra tôi nghĩ buổi họp này rất quan trọng vì những lý do mà tôi vừa trình bày, thể hiện sự quan tâm vào mức cao nhất từ phía Chính Phủ Hoa Kỳ. Tóm lại, tôi nghĩ rằng là buổi họp này có thể nói là buổi họp lần đầu tiên mà những tiếng nói dân chủ Việt Nam có cơ hội trình bày quan điểm của mình với giới chức thẩm quyền và cao cấp nhất của Hoa Kỳ.
Nguyễn Khanh: đây là điều tôi nghe được từ phái Nhà Trắng và nếu có thể được, xin ông xác nhận hộ. Tôi nghe bảo lúc khởi đầu buổi gặp gỡ, sau khi các ông đã ngồi xuống thì Tổng Thống Bush có nói đùa là Tổng Thống muốn gặp các ông trước khi gặp Chủ Tịch Nước Việt Nam là ông Nguyễn Minh Triết. Tôi còn được nghe nói rất rõ là Tổng Thống Bush vừa nói vừa cười. Điều đó có đúng không thưa ông?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: dạ, vâng. Khi đề cập đến chuyến viếng thăm Hoa Kỳ sắp tới vào tháng Sáu này của Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết, Tổng Thống Bush có nói rằng “bởi vì chúng tôi quan tâm đến những gì đang xảy ra tại Việt Nam, thành ra buổi gặp gỡ ngày hôm nay cũng giúp cho tôi dữ kiện, có thêm chất liệu để tôi có thể nắm vững hơn những gì đang xảy ra tại Việt Nam, để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với ông Nguyễn Minh Triết” vào tháng Sáu sắp tới đây.
Nguyễn Khanh: phái Nhà Trắng có cho các ông biết bao giờ buổi gặp gỡ sẽ thành hình hay không?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: dạ cho đến giờ phút này, nếu tôi không lầm thì vào cuối tháng Sáu. Tôi có nghe ông Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Stephen Hadley có nhắc đến ngày 22 tháng Sáu là thời điểm ông Nguyễn Minh Triết sẽ có mặt tại Washington D.C để gặp Tổng Thống Bush.
Nguyễn Khanh: câu hỏi cuối cùng chúng tôi muốn đặt ra là một câu hỏi khá tế nhị nên trước hết phải xin ông Đỗ Hoàng Điềm tha lỗi cho. Ông là Chủ Tịch Đảng Việt Tân, một người khác cũng có mặt trong buổi gặp gỡ Tổng Thống Bush ngày hôm nay là ông Đỗ Thành Công, thành viên lãnh đạo của Đảng Dân Chủ Nhân Dân. Đối với nhà cầm quyền Việt Nam, ông và ông Công là hai người hoạt động khủng bố.
Trước hết, ông nghĩ như thế nào về lời cáo buộc đó và thứ nhì, cảm tưởng của ông, của một người bị cáo buộc hoạt động khủng bố lại gặp gỡ với Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush là người đang lãnh đạo cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: cá nhân chúng tôi là đại diện cho một tổ chức, một đảng mà trong 5 tuần lễ liền từ cuối tháng Ba cho đến đầu tháng Năm cơ quan truyền thông của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã liên tục tấn công chúng tôi và đặc biệt cáo buộc chúng tôi là một tổ chức khủng bố, ngoài ra thì đúng như anh vừa nói, anh Đỗ Thành Công là người đã từng bị bắt về cái tội đó.
Thì điểm rất buồn cười là trong buổi gặp gỡ với các giới chức của Hội Đồng An Ninh Hoa Kỳ -trước khi gặp Tổng Thống- chúng tôi cũng đã nói đùa với những người trong Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ là chúng tôi là những người bị cọng sản Việt Nam cáo buộc là khủng bố, thì tất cả mọi người đều bật cười, bảo rằng đó là luận điệu tuyên truyền của Cộng Sản Việt Nam mà thôi, không có ai lạ gì với luận điệu tuyên truyền kiểu như vậy cả.
Và khi gặp Tổng Thống Bush, anh Công có đề cập đến cáo trạng buộc anh tội khủng bố khi anh bị bắt ở Việt Nam, và tôi có nhắc đến chuyện chúng tôi bị tấn công, thì chính Tổng Thống Bush cũng cười bảo ông không lạ gì cái thủ đoạn của những chế độ độc tài luôn luôn cáo buộc những người đối lập với mình bằng mọi tội trạng xấu xa nhất, và ông bảo ông biết điều đó không bao giờ là sự thật cả.
Đó là những phản ứng mà chúng tôi ghi nhận được, và dĩ nhiên, về phiá chúng tôi thì qua câu chuyện chúng tôi vừa trình bầy thì quý thính giả cũng thấy rằng phía Việt Nam sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để xuyên tạc, bôi bẩn tất cả những người đang có những nỗ lực tranh đấu đem lại tự do, dân chủ cho dân tộc Việt Nam.
Nguyễn Khanh: liệu bước kế tiếp họ không bảo các ông là khủng bố nữa, và từ nay họ có thể khoác cho ông cái nhãn làm việc cho Mỹ để thực hiện điều họ rất e ngại là diễn biến hòa bình?
Ông Đỗ Hoàng Điềm: một lần nữa, với tôi nghĩ rằng với bản chất của Đảng Cộng Sản Việt Nam thì họ sẽ dùng tất cả mọi biện pháp, mọi thủ đoạn để tuyên truyền, chắc chắn họ cũng có thể gán cho chúng tôi rất nhiều cái tội khác nhau, rất nhiều cái mũ khác nhau.
Và tôi tin rằng người dân Việt Nam và dư luận quốc tế nữa, chẳng ai lạ gì với những thủ đoạn tuyên truyền này. Vấn đề đặt ra là những điều họ nói sẽ chẳng được ai tin cả, và với tôi, đó mới là cái quan trọng.
Nguyễn Khanh: xin cám ơn ông Đỗ Hoàng Điềm cho cuộc phỏng vấn đặc biệt này.
samedi 26 mai 2007
Công Nhân vào tù giải phóng Công Nhân
Công Nhân vào tù giải phóng Công Nhân
Minh Võ
Sợ hãi trước lời kêu gọi tẩy chay bầu cử “Quốc Hội của đảng” của khối 8406, dịp Tết Nguyên Đán vừa qua, nhà cầm quyền Cộng Sản trong nước đã bắt giữ, đem xét xử và bỏ tù hàng loạt những nhà đấu tranh kiên cường cho Nhân Quyền và Dân Chủ.
Sự kiện trên đã được các cơ quan truyền thông quốc tế và của Người Việt Hải Ngoại nói đến khá nhiều suốt trong thời gian qua. Tờ báo duy nhất trong nước không phải của đảng và không cần sự cho phép của đảng là Tự Do Ngôn Luận cũng đã đề cập về chi tiết.
Ở đây chúng tôi chỉ xin nhắc lại 2 sự kiện liên quan đến việc xử án và tống giam hai người tiêu biểu là linh mục Nguyẽn Văn Lý 61 tuổi và nữ luật sư 28 tuổi Lê Thị Công Nhân.
Hình ảnh Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng luôn ám ảnh nhiều người, khiến nảy ra không biết bao câu hỏi: Tôi có bị bịt miệng không? Các nhà lãnh đạo tinh thần có bị bịt miệng không? Các nhà văn hóa, sĩ phu, trí thức, nhà văn, nhà báo, khoa học gia, sử gia tên tuổi trong nước..., tất cả có bị bịt miệng không? Đảng Cộng Sản dám bịt miệng cả nước à? Sao ông Lý vào tù rồi mà trong nước cứ im như thóc? Vì sợ hay vì đồng lõa với tội ác? Được mấy người không sợ như nhà văn Hoàng Tiến? Chỉ có một mình nhà văn Hoàng Tiến dám trả lại thẻ cử tri vì không muốn đồng lõa với tội ác sao? Cái gì làm cho người ta sợ đến thế, con ngáo ộp Hồ Chí Minh (*), anh hùng yêu nước, cha già dân tộc chăng? Hay một ngáo ộp nào ở bên ngoài biên giới? Hay lực lượng hùng hậu cảnh sát, công an, bộ đội của đảng? Xin để tùy mỗi người tự trả lời.
Tuy nhiên hãy cứ tưởng tượng một công dân của một nước dân chủ tiên tiến nào đó trên thế giới đang quan sát màn hài kịch đảng cử dân bầu ngày 20 tháng 5 vừa qua. Người ấy không thích thú về màn kịch cho bằng ngạc nhiên về sự ham mê hài hước của dân tộc Việt Nam. Họ tự hỏi tại sao trên thế giới này lại có một dân tộc mê hài kịch đến thế nhỉ?
Bỏ ra hàng trăm ngàn tỷ đồng để thiết lập một sân khấu hoành tráng. Vận động toàn thể các cơ quan nhà nước và đảng làm việc không ngừng nghỉ trong nhiều tháng, bỏ cả công việc thường ngày, để chuyên lo hô hào cho toàn dân chẳng những dự kiến mà còn đích thân tham gia vào vở kịch. Mà vở kịch thì đã diễn đi diễn lại cả chục lần rồi, lần nào cũng y nguyên bản cũ soạn lại.
Hơn nữa nội dung vở hài kịch là cả một sự dối trá lừa bịp trắng trợn. Cả nước chỉ có 3 triệu đảng viên. Thế mà cái gọi là quốc hội (của đảng) đó đã được định sẵn là có 90 phần trăm đại biểu là của đảng. Còn 80 triệu dân, (khoảng 96 phần trăm) ngoài đảng chỉ có được 10% đại biểu. Vậy mà ai cũng phải nói to lên rằng đó là quốc hội, nghĩa là đại hội nghị của toàn thể quốc dân. Có lẽ nhân dân đã quá quen với trò lừa bịp dối trả trên nửa thế kỷ nên không còn có được một phản ứng lành mạnh?
Chẳng những thế, chỉ vì để bảo đảm cho vở kịch được diễn đúng ngày, đúng giờ mà không bị “kẻ gian” phá bĩnh, cơ quan nhà nước đã phải bắt giữ, bịt mồm bịt miệng những kẻ khả nghi muốn tẩy chay màn kịch, mà không sợ thế giới cười chê lên án!
Cái hình ảnh một linh mục bị bịt mồm bịt miệng ấy đến nay cả thế giới đã thấy. Nhưng thôi hãy tạm ngưng vụ linh mục Lý để bàn chuyện cô Nhân.
Tên cô là Công Nhân. Ngẫu nhiên mà cái tên gọi của cô lại tiêu biểu cho giai cấp công nhân. Toàn bộ chủ thuyết của Mác và Ăng Ghen, toàn bộ chương trình hành động cách mạng bạo lực của Mác và Lênin nhắm mục đích tối hậu, “mục đích cao cả” là giải phóng giai cấp công nhân khỏi sự áp bức của giai cấp tư sản bóc lột. Nói nôm na là giải phóng giai cấp thợ khỏi sự bóc lột của giai cấp chủ.
Thế mà ngày nay ai cũng thấy rõ ràng, cái đảng Cộng Sản Việt Nam là một đảng của giai cấp tư bản đỏ, một giai cấp bóc lột mới, bóc lột giai cấp công nhân. Những công nhân Việt Nam bị bóc lột, bị bỏ đói, không có quyền lên tiếng, không có quyền lập hội, lập công đoàn độc lập để bảo vệ quyền sống, quyền lao động của mình. Thậm chí có nhiều người dân nghèo mạt rệp, chẳng có công ăn việc làm để được đội lấy cái tên là công nhân, là người thợ.
Khi Công Nhân vào tù là lúc hàng hàng lớp lớp công nhân trong nước đang mở to mắt mà nhìn để ý thức được thân phận của mình mà tìm ra con đường đòi lại quyền được làm người, được sống và lao động để có một đời sống xứng đáng hơn. Công Nhân vào tù khiến toàn dân cảm thương Công Nhân và công nhân, và tìm đường giải thoát cho giai cấp công nhân. Chỉ có loại bỏ cái chế độ chuyên chính vô sản giả hiệu này mới làm được việc đó. Mơ tưởng có thể thay đổi nó chỉ là chuyện hão huyền. Chính một lãnh tụ Cộng Sản Nga, Boris Yeltsin, qua kinh nghiệm xương máu và nước mắt của mình và của dân tộc Nga, đã khẳng định: Chế độ Cộng Sản chỉ có thể bị thay thế. Không thể thay đổi.
Phải chăng vì đã biết thế nên nữ luật sư Lê Thị Công Nhân đã sẵn sàng vào tù và chấp nhận trước cái chết để tranh đấu đến cùng cho tự do dân chủ. Trước ngày bị bắt, hôm 26/02/2007, cô đã nói dõng dạc:
“Tôi sẽ chiến đấu tới cùng dù chỉ còn một mình tôi....Và Cộng Sản đừng hòng mong tôi thỏa hiệp chứ đừng nói là đầu hàng. ... Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù, nhưng tôi khẳng định một lần nữa đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.”
Nghĩa là Công Nhân đã sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Khi nào công nhân trong nước bước vào đấu tranh, sẵn sàng chấp nhận vào tù, chấp nhận cả cái chết thì lúc đó chính là lúc Giai Cấp Công Nhân được giải phóng. Và cũng là lúc dân tộc Việt Nam được giải phóng và được Độc Lập thực sự.
Toàn dân cảm thương Công Nhân và công nhân, và tìm đường giải thoát cho giai cấp công nhân.
Nguồn: defenselink.mi
--------------------------------------------------------------------------------
Nhưng trong hiện tại thì Công Nhân đã vào tù nhỏ và công nhân hãy còn ở trong tù lớn là xã hội xhcn (xã hội chủ nghĩa). Mong rằng tấm lòng sắt son đối với tương lai dân tộc của người con gái độc thân 28 tuổi mang cái tên tiêu biểu cho lớp người nghèo khổ sẽ đánh động những con tim của mọi tầng lớp nhân dân trong nước để mở đầu một giai đoạn đấu tranh thắng lợi, giai đoạn Công Nhân vào tù giải phóng công nhân.
24/05/2007
© DCVOnline
--------------------------------------------------------------------------------
(*) Nếu theo rõi tình trạng giáo dục nhồi sọ trong nước trên nửa thế kỷ vùa qua và nghiên cứu những tài liệu quốc tế về ông Hồ Chí Minh, thì mới thấy được ông ta đã trở thành một thứ ngáo ộp, khiến các nhà lãnh đạo tinh thần, và giới trí thức trong nước phải nể sợ. Và sự nể sợ này chính là nguyên nhân tại sao ngay cả một số nhà đấu tranh dân chủ như Lữ Phương vẫn còn nghĩ ông Hồ là đại anh hùng dân tộc. Nghĩa là ông ta và đảng do ông thành lập và dẫn giắt đã có công lớn đối với dân tộc. Cho nên nay ông ta không còn thì đảng của ông ta có quyền điều hành đất nước theo chủ trương của họ. Họ có quyền dựng một quốc hội theo ý họ, thảo một hiến pháp theo đó họ được toàn quyền nắm cả tam quyền hành pháp, lập pháp, tư pháp, và nắm luôn báo chí. Nói khác đi, họ thắng, họ “được” thì họ làm vua. Phe Quốc gia “thua” thì làm giặc, làm “ngụy”.
Cho nên bao lâu không phá vỡ huyền thoại anh hùng yêu nước, huyền thoại “Cha già dân tộc” của Hồ Chí Minh, thì các phong trào đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ tự do trong cũng như ngoài nước hãy còn bị lấn cấn bởi thần tượng “Cha già dân tộc” này, và vì thế cứ không dám mở miệng nói thẳng, nói mạnh. Đó là chưa kể còn cam chịu để mình bị bịt miệng nữa.
Trong nhiều cuốn sách và bài viết chúng tôi đã chứng minh là việc đánh sập huyền thoại Hồ Chí Minh là việc có thể làm một cách dễ dàng. Nhưng phải làm cho những Lữ Phương ở trong nước khuất phục và lên tiếng thú nhận họ lầm thì mới đạt được kết quả hoàn toàn. Lúc đó các nhà lãnh đạo tinh thần các nhà khoa bảng và ký giả... trong nước mới thoát được cái sợ vô lý còn tồn tại cho đến ngày nay làm cản trở phong trào đấu tranh cho Nhân Quyền và Dân Chủ Tự Do của cả một dân tộc có truyền thống anh hùng.
dcv
Minh Võ
Sợ hãi trước lời kêu gọi tẩy chay bầu cử “Quốc Hội của đảng” của khối 8406, dịp Tết Nguyên Đán vừa qua, nhà cầm quyền Cộng Sản trong nước đã bắt giữ, đem xét xử và bỏ tù hàng loạt những nhà đấu tranh kiên cường cho Nhân Quyền và Dân Chủ.
Sự kiện trên đã được các cơ quan truyền thông quốc tế và của Người Việt Hải Ngoại nói đến khá nhiều suốt trong thời gian qua. Tờ báo duy nhất trong nước không phải của đảng và không cần sự cho phép của đảng là Tự Do Ngôn Luận cũng đã đề cập về chi tiết.
Ở đây chúng tôi chỉ xin nhắc lại 2 sự kiện liên quan đến việc xử án và tống giam hai người tiêu biểu là linh mục Nguyẽn Văn Lý 61 tuổi và nữ luật sư 28 tuổi Lê Thị Công Nhân.
Hình ảnh Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng luôn ám ảnh nhiều người, khiến nảy ra không biết bao câu hỏi: Tôi có bị bịt miệng không? Các nhà lãnh đạo tinh thần có bị bịt miệng không? Các nhà văn hóa, sĩ phu, trí thức, nhà văn, nhà báo, khoa học gia, sử gia tên tuổi trong nước..., tất cả có bị bịt miệng không? Đảng Cộng Sản dám bịt miệng cả nước à? Sao ông Lý vào tù rồi mà trong nước cứ im như thóc? Vì sợ hay vì đồng lõa với tội ác? Được mấy người không sợ như nhà văn Hoàng Tiến? Chỉ có một mình nhà văn Hoàng Tiến dám trả lại thẻ cử tri vì không muốn đồng lõa với tội ác sao? Cái gì làm cho người ta sợ đến thế, con ngáo ộp Hồ Chí Minh (*), anh hùng yêu nước, cha già dân tộc chăng? Hay một ngáo ộp nào ở bên ngoài biên giới? Hay lực lượng hùng hậu cảnh sát, công an, bộ đội của đảng? Xin để tùy mỗi người tự trả lời.
Tuy nhiên hãy cứ tưởng tượng một công dân của một nước dân chủ tiên tiến nào đó trên thế giới đang quan sát màn hài kịch đảng cử dân bầu ngày 20 tháng 5 vừa qua. Người ấy không thích thú về màn kịch cho bằng ngạc nhiên về sự ham mê hài hước của dân tộc Việt Nam. Họ tự hỏi tại sao trên thế giới này lại có một dân tộc mê hài kịch đến thế nhỉ?
Bỏ ra hàng trăm ngàn tỷ đồng để thiết lập một sân khấu hoành tráng. Vận động toàn thể các cơ quan nhà nước và đảng làm việc không ngừng nghỉ trong nhiều tháng, bỏ cả công việc thường ngày, để chuyên lo hô hào cho toàn dân chẳng những dự kiến mà còn đích thân tham gia vào vở kịch. Mà vở kịch thì đã diễn đi diễn lại cả chục lần rồi, lần nào cũng y nguyên bản cũ soạn lại.
Hơn nữa nội dung vở hài kịch là cả một sự dối trá lừa bịp trắng trợn. Cả nước chỉ có 3 triệu đảng viên. Thế mà cái gọi là quốc hội (của đảng) đó đã được định sẵn là có 90 phần trăm đại biểu là của đảng. Còn 80 triệu dân, (khoảng 96 phần trăm) ngoài đảng chỉ có được 10% đại biểu. Vậy mà ai cũng phải nói to lên rằng đó là quốc hội, nghĩa là đại hội nghị của toàn thể quốc dân. Có lẽ nhân dân đã quá quen với trò lừa bịp dối trả trên nửa thế kỷ nên không còn có được một phản ứng lành mạnh?
Chẳng những thế, chỉ vì để bảo đảm cho vở kịch được diễn đúng ngày, đúng giờ mà không bị “kẻ gian” phá bĩnh, cơ quan nhà nước đã phải bắt giữ, bịt mồm bịt miệng những kẻ khả nghi muốn tẩy chay màn kịch, mà không sợ thế giới cười chê lên án!
Cái hình ảnh một linh mục bị bịt mồm bịt miệng ấy đến nay cả thế giới đã thấy. Nhưng thôi hãy tạm ngưng vụ linh mục Lý để bàn chuyện cô Nhân.
Tên cô là Công Nhân. Ngẫu nhiên mà cái tên gọi của cô lại tiêu biểu cho giai cấp công nhân. Toàn bộ chủ thuyết của Mác và Ăng Ghen, toàn bộ chương trình hành động cách mạng bạo lực của Mác và Lênin nhắm mục đích tối hậu, “mục đích cao cả” là giải phóng giai cấp công nhân khỏi sự áp bức của giai cấp tư sản bóc lột. Nói nôm na là giải phóng giai cấp thợ khỏi sự bóc lột của giai cấp chủ.
Thế mà ngày nay ai cũng thấy rõ ràng, cái đảng Cộng Sản Việt Nam là một đảng của giai cấp tư bản đỏ, một giai cấp bóc lột mới, bóc lột giai cấp công nhân. Những công nhân Việt Nam bị bóc lột, bị bỏ đói, không có quyền lên tiếng, không có quyền lập hội, lập công đoàn độc lập để bảo vệ quyền sống, quyền lao động của mình. Thậm chí có nhiều người dân nghèo mạt rệp, chẳng có công ăn việc làm để được đội lấy cái tên là công nhân, là người thợ.
Khi Công Nhân vào tù là lúc hàng hàng lớp lớp công nhân trong nước đang mở to mắt mà nhìn để ý thức được thân phận của mình mà tìm ra con đường đòi lại quyền được làm người, được sống và lao động để có một đời sống xứng đáng hơn. Công Nhân vào tù khiến toàn dân cảm thương Công Nhân và công nhân, và tìm đường giải thoát cho giai cấp công nhân. Chỉ có loại bỏ cái chế độ chuyên chính vô sản giả hiệu này mới làm được việc đó. Mơ tưởng có thể thay đổi nó chỉ là chuyện hão huyền. Chính một lãnh tụ Cộng Sản Nga, Boris Yeltsin, qua kinh nghiệm xương máu và nước mắt của mình và của dân tộc Nga, đã khẳng định: Chế độ Cộng Sản chỉ có thể bị thay thế. Không thể thay đổi.
Phải chăng vì đã biết thế nên nữ luật sư Lê Thị Công Nhân đã sẵn sàng vào tù và chấp nhận trước cái chết để tranh đấu đến cùng cho tự do dân chủ. Trước ngày bị bắt, hôm 26/02/2007, cô đã nói dõng dạc:
“Tôi sẽ chiến đấu tới cùng dù chỉ còn một mình tôi....Và Cộng Sản đừng hòng mong tôi thỏa hiệp chứ đừng nói là đầu hàng. ... Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù, nhưng tôi khẳng định một lần nữa đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.”
Nghĩa là Công Nhân đã sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Khi nào công nhân trong nước bước vào đấu tranh, sẵn sàng chấp nhận vào tù, chấp nhận cả cái chết thì lúc đó chính là lúc Giai Cấp Công Nhân được giải phóng. Và cũng là lúc dân tộc Việt Nam được giải phóng và được Độc Lập thực sự.
Toàn dân cảm thương Công Nhân và công nhân, và tìm đường giải thoát cho giai cấp công nhân.
Nguồn: defenselink.mi
--------------------------------------------------------------------------------
Nhưng trong hiện tại thì Công Nhân đã vào tù nhỏ và công nhân hãy còn ở trong tù lớn là xã hội xhcn (xã hội chủ nghĩa). Mong rằng tấm lòng sắt son đối với tương lai dân tộc của người con gái độc thân 28 tuổi mang cái tên tiêu biểu cho lớp người nghèo khổ sẽ đánh động những con tim của mọi tầng lớp nhân dân trong nước để mở đầu một giai đoạn đấu tranh thắng lợi, giai đoạn Công Nhân vào tù giải phóng công nhân.
24/05/2007
© DCVOnline
--------------------------------------------------------------------------------
(*) Nếu theo rõi tình trạng giáo dục nhồi sọ trong nước trên nửa thế kỷ vùa qua và nghiên cứu những tài liệu quốc tế về ông Hồ Chí Minh, thì mới thấy được ông ta đã trở thành một thứ ngáo ộp, khiến các nhà lãnh đạo tinh thần, và giới trí thức trong nước phải nể sợ. Và sự nể sợ này chính là nguyên nhân tại sao ngay cả một số nhà đấu tranh dân chủ như Lữ Phương vẫn còn nghĩ ông Hồ là đại anh hùng dân tộc. Nghĩa là ông ta và đảng do ông thành lập và dẫn giắt đã có công lớn đối với dân tộc. Cho nên nay ông ta không còn thì đảng của ông ta có quyền điều hành đất nước theo chủ trương của họ. Họ có quyền dựng một quốc hội theo ý họ, thảo một hiến pháp theo đó họ được toàn quyền nắm cả tam quyền hành pháp, lập pháp, tư pháp, và nắm luôn báo chí. Nói khác đi, họ thắng, họ “được” thì họ làm vua. Phe Quốc gia “thua” thì làm giặc, làm “ngụy”.
Cho nên bao lâu không phá vỡ huyền thoại anh hùng yêu nước, huyền thoại “Cha già dân tộc” của Hồ Chí Minh, thì các phong trào đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ tự do trong cũng như ngoài nước hãy còn bị lấn cấn bởi thần tượng “Cha già dân tộc” này, và vì thế cứ không dám mở miệng nói thẳng, nói mạnh. Đó là chưa kể còn cam chịu để mình bị bịt miệng nữa.
Trong nhiều cuốn sách và bài viết chúng tôi đã chứng minh là việc đánh sập huyền thoại Hồ Chí Minh là việc có thể làm một cách dễ dàng. Nhưng phải làm cho những Lữ Phương ở trong nước khuất phục và lên tiếng thú nhận họ lầm thì mới đạt được kết quả hoàn toàn. Lúc đó các nhà lãnh đạo tinh thần các nhà khoa bảng và ký giả... trong nước mới thoát được cái sợ vô lý còn tồn tại cho đến ngày nay làm cản trở phong trào đấu tranh cho Nhân Quyền và Dân Chủ Tự Do của cả một dân tộc có truyền thống anh hùng.
dcv
vendredi 25 mai 2007
Straits Times: Chuyến viếng thăm Hoa Kỳ của Nguyễn Minh Triết "chính thức tạm ngưng"
Straits Times: Chuyến viếng thăm Hoa Kỳ của Nguyễn Minh Triết "chính thức tạm ngưng"
Gửi vào Thứ sáu, Ngày 25, Tháng 5 bởi vnkocs
Chuyến viếng thăm Hoa Kỳ của Nguyễn Minh Triết bị tạm ngưng
Vietnamese President's US trip now in doubt
By Vietnam Correspondent, Roger Mitton [The Strait Time. May 25, 2007]
Khánh Đăng lược dịch.
Chuyến viếng thăm chính thức đến Hoa Thịnh Đốn, của người đứng đầu nhà nước Việt Nam, chủ tịch Nguyễn Minh Triết, vốn đã được dự định từ lâu thì bây giờ không rõ ràng là có tiến hành hay không, sau việc chế độ Hà Nội bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ đã làm Hoa Kỳ nổi giận.
Vài nguồn tin ngoại giao đã cho báo The Straits Times biết là chuyến viếng thăm của ông Triết đã "chính thức tạm ngưng" cho đến cuối năm nay hoặc cho đến lúc nào đó trong năm tới.
Một nguồn tin từ Việt Nam quen thuộc với những dự định cho chuyến đi, đã cho biết: "Chuyến viếng thăm đã được chính thức tạm ngưng trong lúc này, và rất khó mà tổ chức trở lại cho năm nay."
Chuyến viếng thăm này, lúc đầu theo chương trình là sẽ khởi sự từ ngày 17/6 đến 22/6, trong đó có các chuyến ghé vào Hoa Thịnh Đốn, Nữu Ước và Los Angeles, và một buổi gặp gỡ Tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush tại Toà Bạch Ốc.
Nguồn tin còn cho biết thêm là dự định lúc ban đầu của ông Triết cũng bao gồm cả việc có thể viếng thăm Ottawa, Canada - nhưng bây giờ thì đã bị huỷ bỏ
Hồi đầu tuần này, phụ tá Ngoại trưởng Hoa Kỳ Christopher Hill đã ca ngợi quan hệ chặt chẽ giữa hai nước và nói rằng Hoa Thịnh Đốn coi Việt Nam như là một quốc gia đang trên đường đi tới.
Ông nói: "Hoa Kỳ và Việt Nam đang có những quan hệ lớn mạnh và thành công về kinh tế và thương mãi". Nhưng ông Christopher Hill cũng thú nhận rằng việc Việt Nam quay lưng lại đối với vấn đề nhân quyền, là một sự kiện khó khăn và những quan hệ đó đã đụng phải "những mảng cứng" qua việc Hà Nội bỏ tù các nhà tranh đấu.
Hoa Kỳ đã báo hiệu cho biết là họ sẽ cắt giảm phần long trọng dành cho ông Triết nếu ông ta đến Hoa Thịnh Đốn. Chẳng hạn như ông ta sẽ không được trú ngụ tại dinh thự sang trọng Blair House như những vị nguyên thủ quốc gia khác.
Nhưng bây giờ để gia tăng áp lực, các nguồn tin ngoại giao và nhà nước Việt Nam cho biết , ông Hill đã bảo chế độ Hà Nội phải làm vài cử chỉ về vấn đề nhân quyền trước khi Hoa Kỳ cho phép chuyến viếng thăm của ông Triết được tiến hành như dự định.
Các nhà quan sát nói rằng điều này có nghĩa là Hoa Thịnh Đốn muốn Hà Nội phải trả tự do cho vài nhà tranh đấu bị bắt giữ vừa qua. Nhưng chế độ cộng sản đang cầm quyền đã nói rõ là họ không thể đáp ứng được với lời yêu cầu này.
--------------------------------------------------------------------------------
May 25, 2007
Vietnamese President's US trip now in doubt
By Vietnam Correspondent, Roger Mitton
HANOI - A LONG-PLANNED official visit to Washington by Vietnam's head of state, President Nguyen Minh Triet, is now in doubt after Hanoi's recent jailing of pro-democracy activists angered the United States.
Diplomatic sources told The Straits Times that Mr Triet's visit to the US has been 'officially postponed' until later this year or some time next year.
A Vietnamese source familiar with the plans for the trip said: 'The visit has been officially postponed for now and it will be very difficult to rearrange it this year.'
The trip, originally scheduled to take place from June 17 to 22, was to include stops in Washington, New York and Los Angeles and a White House meeting with US President George W. Bush.
Mr Triet's original plans also included a probable visit to Ottawa, Canada - but this has now been cancelled, said sources.
In Hanoi earlier this week, US Assistant Secretary of State Christopher Hill praised the strong ties between the two countries and said that Washington regards Vietnam as a nation on the move.
'The United States and Vietnam have growing and successful economic and trade relationships,' he said.
But he conceded that Vietnam's backsliding on human rights was a problem and that ties had hit a 'rough patch' over Hanoi's jailing of the activists.
The US has already signalled that it would downgrade the pomp accorded to Mr Triet if he did visit Washington. For instance, he will not be accommodated at the prestigious Blair House like many visiting heads of state.
But now, in ratcheting up the pressure, diplomatic sources and Vietnamese officials say Mr Hill told Hanoi that it must make some gesture on human rights before the US will allow Mr Triet's visit to go ahead.
Analysts say that might mean Washington wants Hanoi to release some of the recently detained activists.
But the ruling Communist regime has apparently said that it cannot comply with the request.
Copyright © 2007 Singapore Press Holdings. All rights reserved. Privacy Statement & Condition of Access
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2007/05/25/ViceMayorSanJoseCallForEndUSVietnamTrade_DPhong/
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2007/05/25/VietnamesePresidentTripToUSNowInDoubt/
http://www.rfa.org/vietnamese/tintuc/2007/05/19/China_is_the_number_one_partner_of_Vietnam/
Gửi vào Thứ sáu, Ngày 25, Tháng 5 bởi vnkocs
Chuyến viếng thăm Hoa Kỳ của Nguyễn Minh Triết bị tạm ngưng
Vietnamese President's US trip now in doubt
By Vietnam Correspondent, Roger Mitton [The Strait Time. May 25, 2007]
Khánh Đăng lược dịch.
Chuyến viếng thăm chính thức đến Hoa Thịnh Đốn, của người đứng đầu nhà nước Việt Nam, chủ tịch Nguyễn Minh Triết, vốn đã được dự định từ lâu thì bây giờ không rõ ràng là có tiến hành hay không, sau việc chế độ Hà Nội bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ đã làm Hoa Kỳ nổi giận.
Vài nguồn tin ngoại giao đã cho báo The Straits Times biết là chuyến viếng thăm của ông Triết đã "chính thức tạm ngưng" cho đến cuối năm nay hoặc cho đến lúc nào đó trong năm tới.
Một nguồn tin từ Việt Nam quen thuộc với những dự định cho chuyến đi, đã cho biết: "Chuyến viếng thăm đã được chính thức tạm ngưng trong lúc này, và rất khó mà tổ chức trở lại cho năm nay."
Chuyến viếng thăm này, lúc đầu theo chương trình là sẽ khởi sự từ ngày 17/6 đến 22/6, trong đó có các chuyến ghé vào Hoa Thịnh Đốn, Nữu Ước và Los Angeles, và một buổi gặp gỡ Tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush tại Toà Bạch Ốc.
Nguồn tin còn cho biết thêm là dự định lúc ban đầu của ông Triết cũng bao gồm cả việc có thể viếng thăm Ottawa, Canada - nhưng bây giờ thì đã bị huỷ bỏ
Hồi đầu tuần này, phụ tá Ngoại trưởng Hoa Kỳ Christopher Hill đã ca ngợi quan hệ chặt chẽ giữa hai nước và nói rằng Hoa Thịnh Đốn coi Việt Nam như là một quốc gia đang trên đường đi tới.
Ông nói: "Hoa Kỳ và Việt Nam đang có những quan hệ lớn mạnh và thành công về kinh tế và thương mãi". Nhưng ông Christopher Hill cũng thú nhận rằng việc Việt Nam quay lưng lại đối với vấn đề nhân quyền, là một sự kiện khó khăn và những quan hệ đó đã đụng phải "những mảng cứng" qua việc Hà Nội bỏ tù các nhà tranh đấu.
Hoa Kỳ đã báo hiệu cho biết là họ sẽ cắt giảm phần long trọng dành cho ông Triết nếu ông ta đến Hoa Thịnh Đốn. Chẳng hạn như ông ta sẽ không được trú ngụ tại dinh thự sang trọng Blair House như những vị nguyên thủ quốc gia khác.
Nhưng bây giờ để gia tăng áp lực, các nguồn tin ngoại giao và nhà nước Việt Nam cho biết , ông Hill đã bảo chế độ Hà Nội phải làm vài cử chỉ về vấn đề nhân quyền trước khi Hoa Kỳ cho phép chuyến viếng thăm của ông Triết được tiến hành như dự định.
Các nhà quan sát nói rằng điều này có nghĩa là Hoa Thịnh Đốn muốn Hà Nội phải trả tự do cho vài nhà tranh đấu bị bắt giữ vừa qua. Nhưng chế độ cộng sản đang cầm quyền đã nói rõ là họ không thể đáp ứng được với lời yêu cầu này.
--------------------------------------------------------------------------------
May 25, 2007
Vietnamese President's US trip now in doubt
By Vietnam Correspondent, Roger Mitton
HANOI - A LONG-PLANNED official visit to Washington by Vietnam's head of state, President Nguyen Minh Triet, is now in doubt after Hanoi's recent jailing of pro-democracy activists angered the United States.
Diplomatic sources told The Straits Times that Mr Triet's visit to the US has been 'officially postponed' until later this year or some time next year.
A Vietnamese source familiar with the plans for the trip said: 'The visit has been officially postponed for now and it will be very difficult to rearrange it this year.'
The trip, originally scheduled to take place from June 17 to 22, was to include stops in Washington, New York and Los Angeles and a White House meeting with US President George W. Bush.
Mr Triet's original plans also included a probable visit to Ottawa, Canada - but this has now been cancelled, said sources.
In Hanoi earlier this week, US Assistant Secretary of State Christopher Hill praised the strong ties between the two countries and said that Washington regards Vietnam as a nation on the move.
'The United States and Vietnam have growing and successful economic and trade relationships,' he said.
But he conceded that Vietnam's backsliding on human rights was a problem and that ties had hit a 'rough patch' over Hanoi's jailing of the activists.
The US has already signalled that it would downgrade the pomp accorded to Mr Triet if he did visit Washington. For instance, he will not be accommodated at the prestigious Blair House like many visiting heads of state.
But now, in ratcheting up the pressure, diplomatic sources and Vietnamese officials say Mr Hill told Hanoi that it must make some gesture on human rights before the US will allow Mr Triet's visit to go ahead.
Analysts say that might mean Washington wants Hanoi to release some of the recently detained activists.
But the ruling Communist regime has apparently said that it cannot comply with the request.
Copyright © 2007 Singapore Press Holdings. All rights reserved. Privacy Statement & Condition of Access
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2007/05/25/ViceMayorSanJoseCallForEndUSVietnamTrade_DPhong/
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2007/05/25/VietnamesePresidentTripToUSNowInDoubt/
http://www.rfa.org/vietnamese/tintuc/2007/05/19/China_is_the_number_one_partner_of_Vietnam/
Chân Dung BS Lê Nguyên Sang - Nguyễn Hoàng Long
Chân Dung BS Lê Nguyên Sang - Nguyễn Hoàng Long
Bác sĩ Lê Nguyên Sang, sinh năm 1959. Đã từng bị đi nghĩa vụ quân sự, làm lính bộ đội cộng sản hơn 5 năm. Sau khi phục viên, anh trở lại trường và tốt nghiệp bác sĩ. Là sáng lập viên của Đảng Dân chủ Nhân dân, Bác sĩ Sang mang bí danh Nguyễn Hoàng Long, Thường vụ Trung Ương Đảng. Trên tờ điện thư, cơ quan ngôn luận của Đảng DCND, anh viết bài với bút hiệu Nguyễn Hải Sơn. Bị Cộng sản Việt Nam bắt ngaỳ 14 tháng 8 năm 2006 tại Sai Gòn, xử ngày 10 tháng 5 năm 2007 với bản án 5 năm tù.
http://www.freewebs.com/dangdanchunhandan/index.htm
(dangdanchunhandan@yahoo.com)
-----------------
Phỏng vấn ông Nguyễn Hoàng Long, đại diện Đảng Dân Chủ Nhân Dân, một đảng vừa ra đời tại Việt Nam
2005.07.05
Việt Hùng, phóng viên đài RFA
Tải xuống để nghe
Theo những tin tức mà Ban Việt Ngữ - Ðài Á Châu Tự Do chúng tôi nhận được, tại Việt Nam một chính đảng có tên là Ðảng Dân Chủ Nhân Dân đã ra đời mặc dù cho đến nay điều 4 của Hiến Pháp nhà nước Việt Nam vẫn minh định về quyền độc tôn lãnh đạo đất nước.
Do đâu mà Ðảng Dân Chủ Nhân Dân này ra đời, thành phần ra sao? đó là những câu hỏi hiện đang được dư luận quan tâm.
Mời quí vị theo dõi cuộc phỏng vấn đặc biệt mà người đại diện của đảng này là ông Nguyễn Hoàng Long dành cho Việt Hùng của Ðài chúng tôi.
Ông Nguyễn Hoàng Long: Đảng Dân Chủ Nhân Dân của chúng tôi do những anh em cùng chí hướng kết hợp với nhau ở Bắc cũng như trong Nam và cả miền Trung nữa. Chúng tôi gặp nhau ở trên mạng và thấy rằng con đường đi của chúng tôi phải thành lập một đảng để tìm một tiếng nói nào đó cho một nền dân chủ ở Việt Nam.
Việt Hùng: Đảng này thành lập từ khi nào và hình thành trong các ông từ lúc nào?
Ông Nguyễn Hoàng Long: Chúng tôi đã được hình thành khoảng 2 năm rồi. Nhưng lúc đó chỉ mới manh nha thôi. Bởi vì chúng tôi chưa thể tập hợp với nhau, chưa thể ngồi với nhau...
(Xin theo dõi toàn bộ cuộc phỏng vấn trong phần âm thanh bên trên)
Reuters - Thu May 10, 2:23 AM ET
Le Nguyen Sang (2nd L) and Nguyen Bac Truyen (2nd R) leave a court in Ho Chi Minh City May 10, 2007. A court in communist-run Vietnam sentenced three people to between three to five years in prison on Thursday in the first of three trials of political activists in May. Defendant Le Nguyen Sang, 48, a doctor, was sentenced to five years imprisonment at the close of the four-hour long trial. Businessman Truyen, 39, was sentenced to four years and businessman Huynh Nguyen Dao, 39, to three years. REUTERS/Kham (VIETNAM)
Reuters - Thu May 10, 2:08 AM ET
Le Nguyen Sang (2nd L), 49, cries as he looks at his mother at a court in Ho Chi Minh City May 10, 2007. Sang was sentenced to five years in jail on charges of anti-government activity at a trial, the first of three trials of political activists over the next few days. REUTERS/Kham (VIETNAM)
Photo AFP/Getty Images
Dissident Le Nguyen Sang bids farewell to his mother as he is led out the court after he was sentenced to a 5-year-jail term, at Ho Chi Minh-City People's Court 10 May 2007. Vietnam jailed three activisits for three to five years for spreading propaganda against the communist state in the first of three dissident trials to be held within a week
---------------
Đã đến lúc phải chấp nhận đương đầu với cường quyền.
Nguyễn Hoàng Long - ĐDCND
http://www.freewebs.com/dangdanchunhandan/index.htm
BS. Lê Nguyên Sang sau phiên tòa
Sau hơn nửa thế kỷ áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên đất nước ta. Đảng Cộng Sản đã làm cho Việt Nam trở thành quốc gia nghèo nàn và lạc hậu; con người Việt Nam trở nên sợ hãi và túng bần; còn dân tộc Việt Nam thì không có một con đường phát triển.
Mất dân chủ, tự do là nguồn gốc của mọi sự chậm tiến và suy vong. Độc tài đảng trị là nguyên nhân chính yếu tạo ra tham nhũng và khủng hoảng đất nước. Tham nhũng, đục khoét công quỹ làm của riêng, làm cho tài nguyên quốc gia ngày càng bị kiệt quệ. Mỗi ngày, không biết bao nhiêu vụ án gây ra bởi những cán bộ đảng viên trung và cao cấp. Xã hội càng lúc càng xuống cấp, hàng loạt đảng viên đảng cộng sản Việt nam đã tham gia trực tiếp vào các vụ án hối lộ, cửa quyền, tham ô, xâm phạm, chèn ép và chiếm đoạt tài sản của nhân dân; cũng như những vụ án xâm phạm đạo đức xã hội khác hiếp dâm, bạo hành...
Tình trạng phân hóa xã hội càng lúc càng gay gắt. Đa số đồng bào phải vất vả, kiếm cơm từng ngày thì thiểu số tư bản đỏ, được thừa hưởng đặc ân, đặc lợi trong bộ máy nhà nước đã sống bê tha, trác táng. Giai cấp xã hội ngày càng mâu thuẫn, chênh lệch giàu nghèo ngày càng gia tăng, bất công ngày một trầm trọng. Trong khi, hơn 95% dân số, bao gồm thành phần lao động như công nhân, nông dân, trí thức, tiểu thương, thanh niên, sinh viên... thì nghèo, phải chạy ăn từng bữa. Kẻ đi làm thuê nước ngoài, người bán mình kết hôn với ngoại nhân. Ngược lại, thiểu số giai cấp lãnh đạo cầm quyền, thành phần đảng viên đảng CSVN mỗi ngày một giàu có, sống xa hoa, hưởng thụ, phung phí và lún sâu vào tội ác như đảng cướp trá hình.
Nhiều quốc gia theo chủ nghĩa cộng sản: Liên bang Xô Viết, Ba Lan, Tiệp Khắc, Đông Đức, Hung Gia Lợi, Bảo Gia Lợi , Lỗ Ma Ni…đã từ bỏ thiên đường cộng sản. Không may cho dân tộc chúng ta, thiểu số lãnh đạo đảng CSVN vẫn tiếp tục ngụy biện, bám víu vào chủ nghĩa phản động như một phương tiện để che đậy bản chất độc quyền.
Đối với ngoại bang thì cúi đầu thần phục, đối với nhân dân thì trấn áp. Lãnh đạo đảng CSVN đang bị cuốn hút trong mê muội của quyền lực. Triệt để kiểm soát và tận dụng guồng máy đàn áp, cộng với chính sách ngu dân và nhờ vào lòng sợ hãi của quần chúng, đảng CSVN đã và đang tiếp tục chiếm giữ quyền lực. Trong khi xu thế của thời đại là Tự Do, Dân Chủ, Độc Lập, và Đa Nguyên, thì đảng CSVN đã ngoan cố đi ngược lại xu thế lịch sử. Họ không đếm xỉa gì đến tương lai đất nước và tiền đồ dân tộc. Quyền lợi của thiểu số đảng viên đảng CSVN là tối thượng, trên tất cả mọi thứ, kể cả quyền lợi của đất nước và dân tộc.
Để tiếp tục bảo vệ hệ thống độc đảng, độc tài. Đảng CSVN đã tiến hành những quan hệ ngoại giao và kinh tế bất minh. Đảng CSVN đã ký kết và nhượng bộ lãnh hải, lãnh địa, làm thiệt thòi và bất công, làm mất biết bao giang sơn gấm vóc mà tổ tiên đã dựng nên. Khiếp nhược trước ngoại bang, đánh mất tính độc lập dân tộc, đảng CSVN đã làm mất chủ quyền quốc gia, không đủ khả năng bảo vệ nhân dân và tổ quốc trước nạn ngang ngược gây hấn của nước láng giềng.
Áp đặt chính sách ngu dân, ngăn chận các luồng thông tin tự do tin tức và báo chí, kiểm soát chặt chẽ mọi phương tiện truyền thông đại chúng. Đảng CSVN đã làm cho cả dân tộc trong gần nữa thế kỷ qua bị mê muội, lạc lỏng và chậm tiến trước sức phát triển vượt bực về kinh tế và khoa học kỷ thuật của thế giới. Việt Nam ngày nay đã bị các quốc gia Á Châu láng giềng như Hàn Quốc, Đài Loan, Mã Lai Á, Phi Luật Tân, Thái Lan, Tân Gia Ba bỏ xa về mức độ dân trí, khoa học kỹ thuật và phát triển kinh tế.
Dựa vào bộ máy công an trị. Đảng CSVN liên tục khủng bố, trấn áp những người bất đồng chính kiến. Cả một bộ phận tiên tiến của dân tộc, gồm những cá nhân đã dám cất tiếng nói phản kháng đòi tự do, dân chủ, đòi tự do báo chí, đòi độc lập dân tộc, đòi tự do tôn giáo, tự do hành đạo như: Bác sĩ Phạm Hồng Sơn, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Giang, Nhà văn Dương Thu Hương, Nhà văn Hoàng Tiến, Linh Mục Chân Tín, Mục Sư Nguyễn Hồng Quang, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Cưụ chiến binh và đảng viên Phạm Quế Dương, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Dũng Tiến, Lê Chí Quang, Hoàng Minh Chính, Vũ Cao Quận, Giáo sư Trần Khuê, Phó tiến sĩ Hà Sĩ Phu, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Thượng toạ Thích Huyền Quang, Thượng tọa Thích Thiện Minh, nhà thơ Bùi Minh Quốc, giáo sư Nguyễn Đình Huy, kỹ sư Đỗ Nam Hải, giáo sư Nguyễn Chính Kết, luật sư Nguyễn Văn Đài…… hoặc bị cầm tù, đầy đọa với những bản án gián điệp tưởng tượng, hoặc ngày đêm bị giam lỏng, quản chế, theo dõi, trù dập và khủng bố.
Độc tài là một kiểu trá hình của nô lệ. Một thế hệ người Việt Nam bạc nhược, yếu hèn và cam phận. Cả dân tộc và đất nước sẽ phải gánh chịu hậu quả thảm khốc. Đã đến lúc không thể khoán trắng vận mệnh dân tộc và đất nước cho đảng CSVN. Đã đến lúc phải chấp nhận đương đầu với cường quyền.
Bằng tất cả mọi phương tiện, dầu phải gian khổ và hy sinh chúng ta quyết tâm dành lại quyền lãnh đạo đất nước về tay Nhân dân.
Hãy vì tương lai của đất nước và dân tộc, tiếp tay, yểm trợ, tham gia Đảng Dân Chủ Nhân Dân để tranh đấu cùng đạt các muc tiêu mà bản Tuyên Ngôn Đảng đã phổ biến hôm 15/6/2005, gồm 9 điểm đấu tranh cụ thể sau :
1- Sử dụng mọi phương tiện bí mật và công khai để vận động đồng bào tham gia đấu tranh vì mục tiêu: Tự do, Dân chủ, Công bằng và Thịnh vượng trong tinh thần bất bạo động.
2. Đấu tranh đòi chính quyền độc tài thả ngay tức khắc và vô điều kiện các tù nhân chính trị.
3. Đấu tranh với chính quyền độc tài đòi lại quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do thân thể, tự do tín ngưỡng….. Mục tiêu đấu tranh là hình thành một lực lượng đối lập công khai, để kịp thời ngăn chặn những hành động của nhà cầm quyền gây tổn hại cho đất nước và cho nhân dân.
4. Đấu tranh buộc chính quyền độc tài phải bảo vệ nền độc lập dân tộc, và bảo vệ quyền toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam.
5. Đấu tranh đòi cải thiện và bảo đảm chế độ an sinh xã hội, đặc biệt cho những tầng lớp khó khăn.
6. Đấu tranh với chính quyền độc tài để cho các tổ chức đảng phái, các cá nhân đều được quyền tham gia đời sống chính trị một cách công khai và bình đẳng.
7. Dựa vào sức mạnh nhân dân và sự ủng hộ quốc tế, đấu tranh buộc chính quyền độc tài thực hiện quyền ứng cử và bầu cử tự do để chọn lựa những người xứng đáng tham gia vào các cơ quan chính quyền. Tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý để chọn lựa chế độ chính trị phù hợp với ý nguyện nhân dân.
8. Đấu tranh để mỗi người Việt Nam đều có quyền công dân. Không phân biệt nguồn gốc, dân tộc, giai cấp, chính kiến, đều được hưởng những quyền căn bản nêu trong các Công Ước Quốc Tế về Nhân Quyền và Dân Quyền.
9. Đấu tranh với chính quyền độc tài sửa đổi Hiến pháp và Pháp luật để phù hợp với ý nguyện nhân dân, hướng tới việc xây dựng một nhà nước dân chủ và pháp quyền.
"Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao."
Xin nguyện cầu hồn thiêng sông núi phù hộ cho chúng ta vượt qua mọi khác biệt, trở ngại.
Cầu cho chân cứng đá mềm.Cầu cho Việt Nam sớm được Tự Do, Dân Chủ, Công Bằng và Thịnh Vượng.
-----------------------
It’s time to stand strong and see the true face of the VCP's brutal authority.
By Nguyen Hoang Long - (Thủy Tú Dịch)
With over half century having passed since the Vietnam Communist Party (VCP) forcefully imposed its communist regime onto our country, Viet Nam has become a poor and underdeveloped nation. Under the VCP's regime, the Vietnamese people have endured more poverty, suffering and insecurity than ever before.
Without the promise of democracy and freedom anywhere on the horizon, Viet Nam is left wholly underdeveloped and at risk of social destruction. The absolute rule exercised by the VCP's ruling party is the sole cause of this downward spiral.
The saying that "power tends to corrupt, and absolute power corrupts absolutely," holds all too true under the VCP's regime.
Fraud, corruption and conversion of public assets for personal gain by the VCP have denied Viet Nam of its legacy. With every day that passes, Government officials find ways to enlarge their own coffers at the expense of the common family. Hundreds of VCP members have directly participated in crimes such as corruption, influence peddling, bribery, and theft not to mention more heinous crimes like rape, violence and murder… As a consequence, Vietnamese society has sadly become even more deteriorated with each passing year.
Where the vast majority of the Vietnamese people work hard every day at poverty level wages in order to survive, an elite minority class of red capitalist, who enjoy privileges granted to them by their governmental connections, live an extravagant and bourgeois lifestyle. The sign of any third world country is the great disparity between the rich and the poor without a defined middle class. Viet Nam is a classic example of this. Social classifications are inverted. The gap between rich and poor is escalating, and the inequity between each class leaves the Vietnam weaker as a whole. 95% of the Vietnam's population, which comprises of laborers, farmers, intellectuals, small-business men, youths, students lead an existence that is at or below the poverty level. They are forced to find other means in order to merely subsist. Some must go overseas to work as laborers, while others have to marry foreigners. This is such contrast to VCP members who are getting richer and richer off the backs of the common man.
Many former communist countries such as Soviet Union, Poland, Hungary, Yugoslavia and Romania have realized the futility of communism. Unfortunately for our nation, the leadership of Vietnam Communist Party still holds fast to its unrealistic doctrines as a way to mask their true dictatorial nature.
Using its suppressive governmental apparatus to completely take control of power, combined with its obscurant policy as well as instilling fear in its citizens, the VCP has a death-grip on Viet Nam. While the world trend is moving toward Freedom, Democracy, and Independence, the VCP Government is an archaic monolith that refuses to recognize its out-dated existence. It does not care about the future of its country and its own people.
In order to protect this single-party dictatorship, the VCP has implemented and fostered many illegitimate diplomatic and economic relationships. It has signed numerous treaties relating to territorial and oceanic boundaries that although beneficial to VCP members and their financial interests have proved disadvantageous for Viet Nam by losing lands left by our forefathers. If threatened by foreign enemy, the VCP will be unable to defend our country's sovereignty.
By fiercely applying obscurantism, preventing freedom of speech and publication, and having absolute control of the mass media for over the past half century, the VCP has forced the nation into ignorance, isolation and underdevelopment in spite of the advanced development of economics and sciences occurring worldwide. Viet Nam today is far behind its neighboring Asian countries, such as South Korean, Taiwan, Malaysia, Philippines, Thailand and Indonesia in the numerous areas, including public education, science and economy.
Relying on its brutal security apparatus, the VCP continuously threaten and suppress the voices of its opponents. Many of our country ’s social reformists, those who dare to raise their voice to fight for human rights, democracy, freedom of speech and religion, such as Dr. Pham Hong Son, Journalist Nguyen Vu Binh, Dr. Nguyen Thanh Giang, Novelist Duong Thu Huong, Novelist Hoang Tien, Father Chan Tin, Minister Nguyen Hong Quang, Father Nguyen Van Ly, Veteran Party members Pham Que Duong, Nguyen Khac Toan, Tran Dung Tien, Le Chi Quang, Hoang Minh Chinh, Vu Cao Quan, Professor Tran Khue, Dr. Ha Si Phu, Dr. Nguyen Dan Que, Most Ven. Thich Quang Do, Ven. Thich Huyen Quang, Ven. Thich Thien Minh, Poet Bui Minh Quoc, Professor Nguyen Dinh Huy, Engineer Do Nam Hai, Professor Nguyen Chinh Ket, Lawyer Nguyen Van Dai … have been falsely accused as spies and either arrested, held under house arrest or indefinitely kept under strict surveillance and at risk of being threatened day or night.
Totalitarian dictatorship is nothing more than another face of slavery that, if not stopped, will destroy the Vietnamese people for generations to come. Now is the time for us draw a line and make our stand. The destiny of our country and our people cannot be left in the hands of the VCP. It’s time to stand strong and see the true face of the VCP's brutal authority.
By any and all means, and at any price, we must be determined to fight for our nation in order to give it back to the common family. For the future of our country and our people, let us extend our helping hands; let us be part of the People’s Democratic Party and fight for the objectives stated in the PDP Proclamation.
This Proclamation, which was declared on 6/15/2005, includes the following 9 plans of action:
1. Use all means, public or underground, to mobilize our compatriots to get involved in the struggle for Freedom, Democracy, Justice and Prosperity, in the spirit of Nonviolence.
2. Struggle for the immediate release of all political prisoners.
3. Struggle for the Freedom of _Expression, the Freedom of Press, the Freedom of Association, the Freedom of Religion. The immediate objective is to constitute a front of opposition aiming to end the delinquency of power.
4. Struggle to defend the independence of the fatherland, to preserve the territorial integrity of the country.
5. Struggle to demand improvement and security in social life, especially for the underprivileged classes.
6. Struggle for the right of every citizen to participate in political life in an official manner and without discrimination.
7. Depend on the force of the people and international support, in order to organize free elections to choose fair representation. Organize a referendum so that the people can express their views in the choice of political system.
8. Struggle for equality of each citizen, without any consideration of origin, breed, class or opinion, according to the Universal Declaration of Human Rights of the Citizen.
9. Struggle for a change of Constitution and Laws to represent the real wishes of the people to bring Vietnam towards a State of democracy and justice.
“A lone tree is not thicker than a bush,
Three unified trees can make a forest.”
Let pray our forefathers helping us to strengthen our beliefs for overcoming differences and difficulties.
Let us stand firmly to crush the rock underneath.
Let hope for Vietnam to soon achieve Freedom, Democracy, Equality and Prosperity.
http://www.doi-thoai.com/baimoi0507_214.html
Bác sĩ Lê Nguyên Sang, sinh năm 1959. Đã từng bị đi nghĩa vụ quân sự, làm lính bộ đội cộng sản hơn 5 năm. Sau khi phục viên, anh trở lại trường và tốt nghiệp bác sĩ. Là sáng lập viên của Đảng Dân chủ Nhân dân, Bác sĩ Sang mang bí danh Nguyễn Hoàng Long, Thường vụ Trung Ương Đảng. Trên tờ điện thư, cơ quan ngôn luận của Đảng DCND, anh viết bài với bút hiệu Nguyễn Hải Sơn. Bị Cộng sản Việt Nam bắt ngaỳ 14 tháng 8 năm 2006 tại Sai Gòn, xử ngày 10 tháng 5 năm 2007 với bản án 5 năm tù.
http://www.freewebs.com/dangdanchunhandan/index.htm
(dangdanchunhandan@yahoo.com)
-----------------
Phỏng vấn ông Nguyễn Hoàng Long, đại diện Đảng Dân Chủ Nhân Dân, một đảng vừa ra đời tại Việt Nam
2005.07.05
Việt Hùng, phóng viên đài RFA
Tải xuống để nghe
Theo những tin tức mà Ban Việt Ngữ - Ðài Á Châu Tự Do chúng tôi nhận được, tại Việt Nam một chính đảng có tên là Ðảng Dân Chủ Nhân Dân đã ra đời mặc dù cho đến nay điều 4 của Hiến Pháp nhà nước Việt Nam vẫn minh định về quyền độc tôn lãnh đạo đất nước.
Do đâu mà Ðảng Dân Chủ Nhân Dân này ra đời, thành phần ra sao? đó là những câu hỏi hiện đang được dư luận quan tâm.
Mời quí vị theo dõi cuộc phỏng vấn đặc biệt mà người đại diện của đảng này là ông Nguyễn Hoàng Long dành cho Việt Hùng của Ðài chúng tôi.
Ông Nguyễn Hoàng Long: Đảng Dân Chủ Nhân Dân của chúng tôi do những anh em cùng chí hướng kết hợp với nhau ở Bắc cũng như trong Nam và cả miền Trung nữa. Chúng tôi gặp nhau ở trên mạng và thấy rằng con đường đi của chúng tôi phải thành lập một đảng để tìm một tiếng nói nào đó cho một nền dân chủ ở Việt Nam.
Việt Hùng: Đảng này thành lập từ khi nào và hình thành trong các ông từ lúc nào?
Ông Nguyễn Hoàng Long: Chúng tôi đã được hình thành khoảng 2 năm rồi. Nhưng lúc đó chỉ mới manh nha thôi. Bởi vì chúng tôi chưa thể tập hợp với nhau, chưa thể ngồi với nhau...
(Xin theo dõi toàn bộ cuộc phỏng vấn trong phần âm thanh bên trên)
Reuters - Thu May 10, 2:23 AM ET
Le Nguyen Sang (2nd L) and Nguyen Bac Truyen (2nd R) leave a court in Ho Chi Minh City May 10, 2007. A court in communist-run Vietnam sentenced three people to between three to five years in prison on Thursday in the first of three trials of political activists in May. Defendant Le Nguyen Sang, 48, a doctor, was sentenced to five years imprisonment at the close of the four-hour long trial. Businessman Truyen, 39, was sentenced to four years and businessman Huynh Nguyen Dao, 39, to three years. REUTERS/Kham (VIETNAM)
Reuters - Thu May 10, 2:08 AM ET
Le Nguyen Sang (2nd L), 49, cries as he looks at his mother at a court in Ho Chi Minh City May 10, 2007. Sang was sentenced to five years in jail on charges of anti-government activity at a trial, the first of three trials of political activists over the next few days. REUTERS/Kham (VIETNAM)
Photo AFP/Getty Images
Dissident Le Nguyen Sang bids farewell to his mother as he is led out the court after he was sentenced to a 5-year-jail term, at Ho Chi Minh-City People's Court 10 May 2007. Vietnam jailed three activisits for three to five years for spreading propaganda against the communist state in the first of three dissident trials to be held within a week
---------------
Đã đến lúc phải chấp nhận đương đầu với cường quyền.
Nguyễn Hoàng Long - ĐDCND
http://www.freewebs.com/dangdanchunhandan/index.htm
BS. Lê Nguyên Sang sau phiên tòa
Sau hơn nửa thế kỷ áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên đất nước ta. Đảng Cộng Sản đã làm cho Việt Nam trở thành quốc gia nghèo nàn và lạc hậu; con người Việt Nam trở nên sợ hãi và túng bần; còn dân tộc Việt Nam thì không có một con đường phát triển.
Mất dân chủ, tự do là nguồn gốc của mọi sự chậm tiến và suy vong. Độc tài đảng trị là nguyên nhân chính yếu tạo ra tham nhũng và khủng hoảng đất nước. Tham nhũng, đục khoét công quỹ làm của riêng, làm cho tài nguyên quốc gia ngày càng bị kiệt quệ. Mỗi ngày, không biết bao nhiêu vụ án gây ra bởi những cán bộ đảng viên trung và cao cấp. Xã hội càng lúc càng xuống cấp, hàng loạt đảng viên đảng cộng sản Việt nam đã tham gia trực tiếp vào các vụ án hối lộ, cửa quyền, tham ô, xâm phạm, chèn ép và chiếm đoạt tài sản của nhân dân; cũng như những vụ án xâm phạm đạo đức xã hội khác hiếp dâm, bạo hành...
Tình trạng phân hóa xã hội càng lúc càng gay gắt. Đa số đồng bào phải vất vả, kiếm cơm từng ngày thì thiểu số tư bản đỏ, được thừa hưởng đặc ân, đặc lợi trong bộ máy nhà nước đã sống bê tha, trác táng. Giai cấp xã hội ngày càng mâu thuẫn, chênh lệch giàu nghèo ngày càng gia tăng, bất công ngày một trầm trọng. Trong khi, hơn 95% dân số, bao gồm thành phần lao động như công nhân, nông dân, trí thức, tiểu thương, thanh niên, sinh viên... thì nghèo, phải chạy ăn từng bữa. Kẻ đi làm thuê nước ngoài, người bán mình kết hôn với ngoại nhân. Ngược lại, thiểu số giai cấp lãnh đạo cầm quyền, thành phần đảng viên đảng CSVN mỗi ngày một giàu có, sống xa hoa, hưởng thụ, phung phí và lún sâu vào tội ác như đảng cướp trá hình.
Nhiều quốc gia theo chủ nghĩa cộng sản: Liên bang Xô Viết, Ba Lan, Tiệp Khắc, Đông Đức, Hung Gia Lợi, Bảo Gia Lợi , Lỗ Ma Ni…đã từ bỏ thiên đường cộng sản. Không may cho dân tộc chúng ta, thiểu số lãnh đạo đảng CSVN vẫn tiếp tục ngụy biện, bám víu vào chủ nghĩa phản động như một phương tiện để che đậy bản chất độc quyền.
Đối với ngoại bang thì cúi đầu thần phục, đối với nhân dân thì trấn áp. Lãnh đạo đảng CSVN đang bị cuốn hút trong mê muội của quyền lực. Triệt để kiểm soát và tận dụng guồng máy đàn áp, cộng với chính sách ngu dân và nhờ vào lòng sợ hãi của quần chúng, đảng CSVN đã và đang tiếp tục chiếm giữ quyền lực. Trong khi xu thế của thời đại là Tự Do, Dân Chủ, Độc Lập, và Đa Nguyên, thì đảng CSVN đã ngoan cố đi ngược lại xu thế lịch sử. Họ không đếm xỉa gì đến tương lai đất nước và tiền đồ dân tộc. Quyền lợi của thiểu số đảng viên đảng CSVN là tối thượng, trên tất cả mọi thứ, kể cả quyền lợi của đất nước và dân tộc.
Để tiếp tục bảo vệ hệ thống độc đảng, độc tài. Đảng CSVN đã tiến hành những quan hệ ngoại giao và kinh tế bất minh. Đảng CSVN đã ký kết và nhượng bộ lãnh hải, lãnh địa, làm thiệt thòi và bất công, làm mất biết bao giang sơn gấm vóc mà tổ tiên đã dựng nên. Khiếp nhược trước ngoại bang, đánh mất tính độc lập dân tộc, đảng CSVN đã làm mất chủ quyền quốc gia, không đủ khả năng bảo vệ nhân dân và tổ quốc trước nạn ngang ngược gây hấn của nước láng giềng.
Áp đặt chính sách ngu dân, ngăn chận các luồng thông tin tự do tin tức và báo chí, kiểm soát chặt chẽ mọi phương tiện truyền thông đại chúng. Đảng CSVN đã làm cho cả dân tộc trong gần nữa thế kỷ qua bị mê muội, lạc lỏng và chậm tiến trước sức phát triển vượt bực về kinh tế và khoa học kỷ thuật của thế giới. Việt Nam ngày nay đã bị các quốc gia Á Châu láng giềng như Hàn Quốc, Đài Loan, Mã Lai Á, Phi Luật Tân, Thái Lan, Tân Gia Ba bỏ xa về mức độ dân trí, khoa học kỹ thuật và phát triển kinh tế.
Dựa vào bộ máy công an trị. Đảng CSVN liên tục khủng bố, trấn áp những người bất đồng chính kiến. Cả một bộ phận tiên tiến của dân tộc, gồm những cá nhân đã dám cất tiếng nói phản kháng đòi tự do, dân chủ, đòi tự do báo chí, đòi độc lập dân tộc, đòi tự do tôn giáo, tự do hành đạo như: Bác sĩ Phạm Hồng Sơn, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Giang, Nhà văn Dương Thu Hương, Nhà văn Hoàng Tiến, Linh Mục Chân Tín, Mục Sư Nguyễn Hồng Quang, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Cưụ chiến binh và đảng viên Phạm Quế Dương, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Dũng Tiến, Lê Chí Quang, Hoàng Minh Chính, Vũ Cao Quận, Giáo sư Trần Khuê, Phó tiến sĩ Hà Sĩ Phu, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Thượng toạ Thích Huyền Quang, Thượng tọa Thích Thiện Minh, nhà thơ Bùi Minh Quốc, giáo sư Nguyễn Đình Huy, kỹ sư Đỗ Nam Hải, giáo sư Nguyễn Chính Kết, luật sư Nguyễn Văn Đài…… hoặc bị cầm tù, đầy đọa với những bản án gián điệp tưởng tượng, hoặc ngày đêm bị giam lỏng, quản chế, theo dõi, trù dập và khủng bố.
Độc tài là một kiểu trá hình của nô lệ. Một thế hệ người Việt Nam bạc nhược, yếu hèn và cam phận. Cả dân tộc và đất nước sẽ phải gánh chịu hậu quả thảm khốc. Đã đến lúc không thể khoán trắng vận mệnh dân tộc và đất nước cho đảng CSVN. Đã đến lúc phải chấp nhận đương đầu với cường quyền.
Bằng tất cả mọi phương tiện, dầu phải gian khổ và hy sinh chúng ta quyết tâm dành lại quyền lãnh đạo đất nước về tay Nhân dân.
Hãy vì tương lai của đất nước và dân tộc, tiếp tay, yểm trợ, tham gia Đảng Dân Chủ Nhân Dân để tranh đấu cùng đạt các muc tiêu mà bản Tuyên Ngôn Đảng đã phổ biến hôm 15/6/2005, gồm 9 điểm đấu tranh cụ thể sau :
1- Sử dụng mọi phương tiện bí mật và công khai để vận động đồng bào tham gia đấu tranh vì mục tiêu: Tự do, Dân chủ, Công bằng và Thịnh vượng trong tinh thần bất bạo động.
2. Đấu tranh đòi chính quyền độc tài thả ngay tức khắc và vô điều kiện các tù nhân chính trị.
3. Đấu tranh với chính quyền độc tài đòi lại quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do thân thể, tự do tín ngưỡng….. Mục tiêu đấu tranh là hình thành một lực lượng đối lập công khai, để kịp thời ngăn chặn những hành động của nhà cầm quyền gây tổn hại cho đất nước và cho nhân dân.
4. Đấu tranh buộc chính quyền độc tài phải bảo vệ nền độc lập dân tộc, và bảo vệ quyền toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam.
5. Đấu tranh đòi cải thiện và bảo đảm chế độ an sinh xã hội, đặc biệt cho những tầng lớp khó khăn.
6. Đấu tranh với chính quyền độc tài để cho các tổ chức đảng phái, các cá nhân đều được quyền tham gia đời sống chính trị một cách công khai và bình đẳng.
7. Dựa vào sức mạnh nhân dân và sự ủng hộ quốc tế, đấu tranh buộc chính quyền độc tài thực hiện quyền ứng cử và bầu cử tự do để chọn lựa những người xứng đáng tham gia vào các cơ quan chính quyền. Tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý để chọn lựa chế độ chính trị phù hợp với ý nguyện nhân dân.
8. Đấu tranh để mỗi người Việt Nam đều có quyền công dân. Không phân biệt nguồn gốc, dân tộc, giai cấp, chính kiến, đều được hưởng những quyền căn bản nêu trong các Công Ước Quốc Tế về Nhân Quyền và Dân Quyền.
9. Đấu tranh với chính quyền độc tài sửa đổi Hiến pháp và Pháp luật để phù hợp với ý nguyện nhân dân, hướng tới việc xây dựng một nhà nước dân chủ và pháp quyền.
"Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao."
Xin nguyện cầu hồn thiêng sông núi phù hộ cho chúng ta vượt qua mọi khác biệt, trở ngại.
Cầu cho chân cứng đá mềm.Cầu cho Việt Nam sớm được Tự Do, Dân Chủ, Công Bằng và Thịnh Vượng.
-----------------------
It’s time to stand strong and see the true face of the VCP's brutal authority.
By Nguyen Hoang Long - (Thủy Tú Dịch)
With over half century having passed since the Vietnam Communist Party (VCP) forcefully imposed its communist regime onto our country, Viet Nam has become a poor and underdeveloped nation. Under the VCP's regime, the Vietnamese people have endured more poverty, suffering and insecurity than ever before.
Without the promise of democracy and freedom anywhere on the horizon, Viet Nam is left wholly underdeveloped and at risk of social destruction. The absolute rule exercised by the VCP's ruling party is the sole cause of this downward spiral.
The saying that "power tends to corrupt, and absolute power corrupts absolutely," holds all too true under the VCP's regime.
Fraud, corruption and conversion of public assets for personal gain by the VCP have denied Viet Nam of its legacy. With every day that passes, Government officials find ways to enlarge their own coffers at the expense of the common family. Hundreds of VCP members have directly participated in crimes such as corruption, influence peddling, bribery, and theft not to mention more heinous crimes like rape, violence and murder… As a consequence, Vietnamese society has sadly become even more deteriorated with each passing year.
Where the vast majority of the Vietnamese people work hard every day at poverty level wages in order to survive, an elite minority class of red capitalist, who enjoy privileges granted to them by their governmental connections, live an extravagant and bourgeois lifestyle. The sign of any third world country is the great disparity between the rich and the poor without a defined middle class. Viet Nam is a classic example of this. Social classifications are inverted. The gap between rich and poor is escalating, and the inequity between each class leaves the Vietnam weaker as a whole. 95% of the Vietnam's population, which comprises of laborers, farmers, intellectuals, small-business men, youths, students lead an existence that is at or below the poverty level. They are forced to find other means in order to merely subsist. Some must go overseas to work as laborers, while others have to marry foreigners. This is such contrast to VCP members who are getting richer and richer off the backs of the common man.
Many former communist countries such as Soviet Union, Poland, Hungary, Yugoslavia and Romania have realized the futility of communism. Unfortunately for our nation, the leadership of Vietnam Communist Party still holds fast to its unrealistic doctrines as a way to mask their true dictatorial nature.
Using its suppressive governmental apparatus to completely take control of power, combined with its obscurant policy as well as instilling fear in its citizens, the VCP has a death-grip on Viet Nam. While the world trend is moving toward Freedom, Democracy, and Independence, the VCP Government is an archaic monolith that refuses to recognize its out-dated existence. It does not care about the future of its country and its own people.
In order to protect this single-party dictatorship, the VCP has implemented and fostered many illegitimate diplomatic and economic relationships. It has signed numerous treaties relating to territorial and oceanic boundaries that although beneficial to VCP members and their financial interests have proved disadvantageous for Viet Nam by losing lands left by our forefathers. If threatened by foreign enemy, the VCP will be unable to defend our country's sovereignty.
By fiercely applying obscurantism, preventing freedom of speech and publication, and having absolute control of the mass media for over the past half century, the VCP has forced the nation into ignorance, isolation and underdevelopment in spite of the advanced development of economics and sciences occurring worldwide. Viet Nam today is far behind its neighboring Asian countries, such as South Korean, Taiwan, Malaysia, Philippines, Thailand and Indonesia in the numerous areas, including public education, science and economy.
Relying on its brutal security apparatus, the VCP continuously threaten and suppress the voices of its opponents. Many of our country ’s social reformists, those who dare to raise their voice to fight for human rights, democracy, freedom of speech and religion, such as Dr. Pham Hong Son, Journalist Nguyen Vu Binh, Dr. Nguyen Thanh Giang, Novelist Duong Thu Huong, Novelist Hoang Tien, Father Chan Tin, Minister Nguyen Hong Quang, Father Nguyen Van Ly, Veteran Party members Pham Que Duong, Nguyen Khac Toan, Tran Dung Tien, Le Chi Quang, Hoang Minh Chinh, Vu Cao Quan, Professor Tran Khue, Dr. Ha Si Phu, Dr. Nguyen Dan Que, Most Ven. Thich Quang Do, Ven. Thich Huyen Quang, Ven. Thich Thien Minh, Poet Bui Minh Quoc, Professor Nguyen Dinh Huy, Engineer Do Nam Hai, Professor Nguyen Chinh Ket, Lawyer Nguyen Van Dai … have been falsely accused as spies and either arrested, held under house arrest or indefinitely kept under strict surveillance and at risk of being threatened day or night.
Totalitarian dictatorship is nothing more than another face of slavery that, if not stopped, will destroy the Vietnamese people for generations to come. Now is the time for us draw a line and make our stand. The destiny of our country and our people cannot be left in the hands of the VCP. It’s time to stand strong and see the true face of the VCP's brutal authority.
By any and all means, and at any price, we must be determined to fight for our nation in order to give it back to the common family. For the future of our country and our people, let us extend our helping hands; let us be part of the People’s Democratic Party and fight for the objectives stated in the PDP Proclamation.
This Proclamation, which was declared on 6/15/2005, includes the following 9 plans of action:
1. Use all means, public or underground, to mobilize our compatriots to get involved in the struggle for Freedom, Democracy, Justice and Prosperity, in the spirit of Nonviolence.
2. Struggle for the immediate release of all political prisoners.
3. Struggle for the Freedom of _Expression, the Freedom of Press, the Freedom of Association, the Freedom of Religion. The immediate objective is to constitute a front of opposition aiming to end the delinquency of power.
4. Struggle to defend the independence of the fatherland, to preserve the territorial integrity of the country.
5. Struggle to demand improvement and security in social life, especially for the underprivileged classes.
6. Struggle for the right of every citizen to participate in political life in an official manner and without discrimination.
7. Depend on the force of the people and international support, in order to organize free elections to choose fair representation. Organize a referendum so that the people can express their views in the choice of political system.
8. Struggle for equality of each citizen, without any consideration of origin, breed, class or opinion, according to the Universal Declaration of Human Rights of the Citizen.
9. Struggle for a change of Constitution and Laws to represent the real wishes of the people to bring Vietnam towards a State of democracy and justice.
“A lone tree is not thicker than a bush,
Three unified trees can make a forest.”
Let pray our forefathers helping us to strengthen our beliefs for overcoming differences and difficulties.
Let us stand firmly to crush the rock underneath.
Let hope for Vietnam to soon achieve Freedom, Democracy, Equality and Prosperity.
http://www.doi-thoai.com/baimoi0507_214.html
jeudi 24 mai 2007
Vươn Lên Trong Bão Táp
Vươn Lên Trong Bão Táp
--------------------------------------------------------------------------------
• Nguyễn Minh Cần
Đầu năm nay, trong bài viết “Mùa Xuân Dân Tộc Ló Hiện Xa Xa”, khi nhận định rằng “phong trào đấu tranh ôn hoà, bất bạo động cho tự do dân chủ ở nước ta trong năm 2006 đã chuyển lên một cấp độ mới, có tính quần chúng, tính tổ chức, tính tích cực tiến công hơn trước, đang tạo nên một viễn cảnh đầy hứa hẹn”, chúng tôi cũng đã cảnh báo “những người dân chủ cần chuẩn bị cho những cuộc chiến đấu mới vô cùng gian nan”.
Và quả đúng như vậy. Ngay từ đầu tháng 2.2007, Bộ chính trị ĐCSVN đã huy động cả bộ máy đàn áp hung ác đánh phá dữ dội phong trào dân chủ trong nước nhằm đè bẹp phong trào đang lên, đồng thời tạo điều kiện thuận lợi cho việc biểu diễn trò hề “bầu cử” quốc hội. Theo nhận định của tổ chức Quan Sát Nhân Quyền (Human Right Watch) thì “đây là đợt đàn áp nhân quyền tệ hại nhất từ nhiều năm nay ở Việt Nam”.
Đương đầu với cả một bộ máy đàn áp đồ sộ và hung hãn đó của ĐCS, được vũ trang đầy đủ, lại được trang bị đủ loại “luật pháp” rừng rú, với “công lý” lộn ngược và những “toà án” bất công, các chiến sĩ dân chủ không có một tí gì hết trong tay, một tấc sắt cũng không, thậm chí ngòi bút, máy vi tính, điện thoại cầm tay đều bị tước ngay từ phút đầu. Họ chỉ có một trái tim nồng nàn yêu nước thương dân, một ý chí kiên cường và lòng tin sắt đá ở chính nghĩa cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ mà thôi. Trong cuộc chiến đấu hoàn toàn không cân sức này, các chiến sĩ dân chủ chỉ có thể dựa vào tinh thần của mình để giành thắng lợi. Và... chúng ta hãy dõi xem sự thể đã diễn ra như thế nào trong thời gian qua?
Trận chiến đấu đầu tiên
ĐCS nhắm mục tiêu tấn công trước tiên vào Khối 8406 là Khối đã tung lên bản “Tuyên Ngôn Tự Do Dân Chủ Cho Việt Nam 2006”, một bản tuyên ngôn lịch sử, vô tiền khoáng hậu, có tiếng vang lớn trong và ngoài nước, được dư luận quốc tế đặc biệt quan tâm. Cũng chính Khối 8406 là những người đầu tiên dũng cảm đưa ra khẩu hiệu “Tẩy chay cuộc bầu cử độc đảng”, vì đây là một trò hề giả dối, bỉ ổi, tiến hành theo lối “đảng cử dân bầu” cực kỳ phản dân chủ.
Linh mục Nguyễn Văn Lý là một trong những người soạn thảo “Tuyên Ngôn2006”, một trong những người cổ vũ và lãnh đạo năng nổ nhất của Khối 8406 và Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam (LMDCNQVN), một trong những người giúp đỡ cho sự ra đời của Đảng Thăng Tiến Việt Nam, một trong những người đã cho ra mắt tờ bán nguyệt san Tự Do Ngôn Luận, tờ báo không xin phép đầu tiên dưới chế độ độc tài toàn trị. Linh mục Lý cũng là một trong những người đầu tiên xướng xuất việc tẩy chay trò hề bầu cử Quốc hội. Chính vì thế, kẻ cầm quyền Hà Nội hướng mũi nhọn khủng bố trước tiên vào ông.
Đúng vào dịp Tết Nguyên đán (18.2.07), họ đã tung một lực lượng công an đông đảo xông vào chỗ ở của Linh mục ngay trong Nhà chung Tòa Tổng giám mục Huế, khám xét, lùng sục, tịch thu máy vi tính, giấy tờ tài liệu, điện thoại cầm tay, rồi sau đó bắt ông giam ở Bến Củi chờ ngày xử án. Cũng trong thời gian đó, công an đã bắt bốn người cộng sự của ông là các thành viên Khối 8406, đảng viên Đảng Thăng Tiến Việt Nam, như Nguyễn Phong, Nguyễn Bình Thành, Lê Thị Lệ Hằng và Hoàng Thị Anh Đào. Bằng dung doạ, cưỡng ép, họ đã bắt Nguyễn Phong viết tuyên bố giải tán Đảng Thăng Tiến Việt Nam và viết thư cho ông Nguyễn Công Bằng, chủ tịch Đảng Vì Dân, để giải tán Liên Đảng Lạc Hồng.
Kẻ cầm quyền tin chắc rằng sau khi đã khuất phục được Nguyễn Phong thì tại phiên toà, Nguyễn Phong cùng với những người cộng sự của anh ta sẽ là nhân chứng để dễ dàng trị tội Linh mục Lý, nên họ đã vội vã lập phiên toà để xử ông cùng các chiến hữu của ông. Thế nhưng, họ đã lầm to! Tại phiên toà ở Huế (30.3.07), Linh mục Lý đã biểu lộ dũng khí của một chiến sĩ dân chủ kiên cường và bất khuất: dù ở trong vị thế “bị cáo nhân”, nhưng Linh mục đã luôn luôn thể hiện tinh thần đấu tranh bất khuất, thái độ quyết liệt phản đối toà án bất công, bộc lộ rõ sự phủ nhận “công lý” cộng sản, “toà án” cộng sản khoác tấm áo mỹ miều “toà án nhân dân” mà thực chất mang chức năng gọi là “chuyên chính vô sản” cực kỳ ác độc.
Theo dõi kỹ phiên toà qua đoạn phim (video clip) mà một nhà báo ngoại quốc đã ghi được và bài tường thuật cuộc xử án tại Huế của phóng viên FNA, chúng ta thấy rõ ngay từ đầu cái tinh thần của Linh mục Lý là phủ định “công lý” lộn ngược của ĐCS, “toà án” giả hiệu của ĐCS, và nói rộng hơn, phủ định tính chính thống của chính quyền và chế độ hiện tồn ở Việt Nam trong bàn tay của ĐCS. (1)
Xin đơn cử vài điều để thấy được cái tinh thần đó của Linh mục Lý ngay tại phiên xử: khi đến toà án ông không tự đi mà cố ghì mình lại để cho công an phải xốc nách lôi vào phòng xử; khi chủ toạ phiên toà (chánh án) đọc lời khai mạc thì ông đọc to bài thơ “toà án cộng sản Việt Nam...” của ông mà ông đã cố ý cho công bố từ trước trên mạng Internet, nên bị công an bịt miệng kéo ra khỏi phòng xử; khi bị công an đưa vào phòng xử lần thứ hai để nghe đọc và xác nhận lý lịch thì ông lại vùng vẫy, dùng chân đá nhào vành móng ngựa, miệng phẫn nộ tố cáo, công an lại bịt miệng và lôi ông ra khỏi phòng; khi chủ toạ phiên toà lấy lời khai từng bị cáo thì ông lại bị lôi vào phòng xử lần thứ ba và lần này ông hô to “đả đảo toà án cộng sản Việt Nam!” và công an lại bị bịt miệng lần thứ ba và lôi ông ra khỏi phòng xử... Chính cái tinh thần mãnh liệt đó của ông đã giáng một đòn mạnh vào cái gọi là “công lý” cộng sản Việt Nam làm cho nó bị động, phải tự phơi bày chân tướng độc tài của nó trước công luận toàn thế giới: toà án của ĐCSVN đã công nhiên ba lần bịt miệng bị cáo ngay tại phiên toà! Và tấm hình “bịt miệng” Linh mục Lý đã nhanh chóng loan truyền khắp toàn cầu tố cáo tính chất độc tài toàn trị của chế độ “xã hội chủ nghĩa” Việt Nam, một chế độ có tính phát xít còn đậm nét hơn cả chế độ Hitler, vì ngay dưới chế độ Hitler, khi xử án G. Dimitrov thì ông này vẫn được phát biểu rất lâu mà không một ai “bịt miệng” ông ta cả!
Có người cho rằng hành động của Linh mục Lý tại phiên toà là quá đáng. Nhưng chúng tôi lại thấy hoàn toàn khác! Sự biểu thị tinh thần phản đối “luật pháp” bất công, phi nhân và thái độ quyết liệt phủ nhận “toà án” giả hiệu của ĐCS là một hành động đúng đắn, cần thiết, miễn là hành động đó không vượt ra ngoài những phương thức bất bạo động. Không có tinh thần và thái độ phủ định đó thì làm sao có ý chí để chuyển hoá xã hội được? làm sao biến đổi tâm lý và ý thức xã hội được? Trong những cuộc “cách mạng nhung” ở Đông Âu, các chiến sĩ dân chủ cũng đã từng có tinh thần và thái độ phủ định mạnh lắm đối với chế độ toàn trị của ĐCS và đã phải hành động quyết liệt lắm mới giành được tự do, mới thoát khỏi cường quyền cộng sản, và chính từ cuộc “cách mạng nhung” đó mới nảy sinh ra những vị anh hùng, như Lech Walesa ở Ba Lan, Vaclav Havel ở Tiệp Khắc! Ngay như vị tổ sư của “chủ thuyết bất bạo động” là cụ Gandhi (1869-1948) ở Ấn Độ mà dân châu Á ta thường coi là bậc thánh, cụ cũng đã từng có tinh thần và thái độ phủ định mãnh liệt lắm đối với chế độ thực dân Anh và phải hành động quyết liệt, dữ dội lắm thì mới giành được một cách hoà bình nền độc lập cho nước Ấn Độ. Còn Linh mục Lý, một tù nhân chính trị và lương tâm từng bị đoạ đày khốn khổ hàng mấy chục năm trời trong ngục tù cộng sản, lần này lại bị lôi ra toà lần nữa, tay bị còng, miệng bị bịt, chỉ còn có chân chưa bị cùm thì ông bực bội dùng chân đá nhào vành móng ngựa – vật biểu trưng cho cái “công lý” lộn ngược của ĐCS, thế thì thử hỏi: có gì là quá đáng? Trước toà án của chế độ độc tài toàn trị, mà người dân chủ cứ “nhũn như con chi chi”, “gọi dạ bảo vâng” thì còn gì là dũng khí, còn gì là khí thế của một chiến sĩ đấu tranh vì chính nghĩa tự do dân chủ và nhân quyền?
Cũng trái với sự mong đợi của kẻ cầm quyền, mấy ngày trước phiên toà, Nguyễn Phong đã phát ra trên mạng Internet lời tuyên bố ghi âm và viết tay của anh để tỏ rõ thái độ cương quyết tiếp tục đấu tranh vì tự do dân chủ và nhân quyền; còn tại toà án, tất cả bốn người thuộc Đảng Thăng Tiến đều đồng loạt phản cung, Nguyễn Phong và Nguyễn Bình Thành đều nói chúng tôi không có tội gì khi đấu tranh cho tự do và nhân quyền.
Chủ toạ phiên toà đã đọc bản án định sẵn từ trước cho các bị cáo: Linh mục Lý – 8 năm tù giam, 5 năm “tù” quản chế, Nguyễn Phong – 6 năm tù giam, 3 năm “tù” quản chế, Nguyễn Bình Thành – 5 năm tù giam, 2 năm “tù” quản chế, Hoàng Thị Anh Đào – 2 năm tù treo, Lê Thị Lệ Hằng – 1 năm rưỡi tù treo. Một mức án rất nặng và cực kỳ vô nhân đạo, nhất là đối với một người cao niên, 60 tuổi, đang bị lao nặng.
Phân tích kỹ mọi hệ quả của phiên toà tại Huế, chúng ta có thể khẳng định là những người chiến thắng trong trận chiến đấu đầu tiên này không phải là ĐCSVN mà chính là các chiến sĩ dân chủ, đứng đầu là Linh mục Lý. Họ đã thắng lớn, trước tiên là về mặt tinh thần và sau đó là về mặt chính trị. Chính nhờ tinh thần anh hùng bất khuất của Linh mục Lý và các chiến hữu của ông mà chế độ độc tài toàn trị của ĐCS bị bêu xấu trên khắp thế giới, bộ mặt chính trị của chế độ đó bị phỉ nhổ tả tơi trước công luận toàn cầu. Đây là một thực tế, chứ không phải là điều suy luận viễn vông.
Những chiến trận tiếp theo
Cũng vào đầu tháng 3, kẻ cầm quyền đã ra lệnh cho công an bắt giữ Luật sư Nguyễn Văn Đài và Luật sư Lê Thị Công Nhân, hai thành viên Khối 8406, riêng cô Công Nhân còn là phát ngôn viên của Đảng Thăng Tiến Việt Nam. Đây là hai nhà dân chủ trẻ tuổi hoạt động năng nổ cho dân chủ và nhân quyền. Ngay trước ngày bị bắt, Luật sư Công Nhân đã biểu lộ hào khí của một chiến sĩ dân chủ bất khuất khi cô chân thành tuyên bố trên Diễn đàn Dân chủ lúc 3 giờ 40 phút sáng ngày 26.2.07: “... thật sự tôi cũng không đoán trước được cụ thể những việc gì sẽ xảy ra với tôi. Nhưng tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi để đấu tranh, trước hết là để giành lấy nhân quyền cho chính mình, và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất kỳ một điều gì là thoả hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi... Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù, nhưng tôi xin khẳng định một lần nữa đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra...”
Và tại phiên toà xử vội vàng và chiếu lệ ở Hà Nội vào cuối thượng tuần tháng 5, kéo dài khoảng bốn tiếng đồng hồ, Luật sư Đài và Luật sư Công Nhân đã biểu lộ khí phách hào hùng của mình. Luật sư Đài dõng dạc nói tại toà là ông không vi phạm bất cứ luật nào mà chỉ đơn thuần thực hiện quyền tự do ngôn luận và tự do lập hội. Còn Luật sư Công Nhân cũng khẳng định là cô không phạm tội gì hết. Theo lời tường thuật của hãng thông tấn Associated Press (AP), khi công tố viên (trong nước gọi là kiểm sát viên) hỏi Luật sư Công Nhân: “Các hành vi này của cô có phải là một tội hình sự hay không? ”, Công Nhân khẳng khái đáp: “Hẳn nhiên là không!”, còn trước khi kết thúc phiên xử, cô phát biểu ngắn gọn rằng: “Phiên toà hôm nay không hợp lệ. Tôi phản đối phiên toà này.”
Xem lại đoạn video clip, sau lời giới thiệu (có lẽ là của công an) nói rằng: “trong trại tạm giam, Nhân vẫn giữ thái độ bất hợp tác và không hề tỏ ra ăn năn hối hận đối với những việc làm của mình” là lời khai khẳng khái của Luật sư Lê Thị Công Nhân: “... dù tôi có tham gia vào những việc làm này nọ, có viết những bài và có trả lời này nọ cho các đài, tôi cảm thấy thoả mãn cái lý tưởng của mình, sự hiểu biết của mình và tổ chức của mình...” Thật là khí phách của một nữ anh hùng của thời đại ngày nay!
Những việc làm của hai luật sư trẻ thực ra hoàn toàn vô tội, họ chỉ sử dụng quyền hiến định của công dân là phát biểu ý kiến của mình, thế nhưng toà án của ĐCS cũng kết án Luật sư Đài 5 năm tù giam, 4 năm “tù” quản chế, và Luật sư Công Nhân 4 năm tù giam, 3 năm “tù” quản chế! Khách nước ngoài được đến theo dõi phiên xử án ở phòng bên cạnh đều nói lên sự bất công của toà án Hà Nội. Bà Angela Aggelier, tuỳ viên báo chí của sứ quán Hoa Kỳ nói với BBC: "Chúng tôi không hề thấy họ có hành vi nào trái với quyền của họ là được quyền bày tỏ chính kiến một cách hòa bình mà việc bày tỏ này được luật pháp quốc tế công nhận." Còn nhà ngoại giao của Liên Hiệp Châu Âu, ông Alexis Andres, thì bảo rằng: "Bằng chứng buộc tội ông Đài và cô Nhân rất yếu và bản án như thế thật là quá đáng.”
Trong trận chiến đấu thứ hai này, người thắng vẫn là hai chiến sĩ dân chủ dũng cảm – Luật sư Nguyễn Văn Đài và Luật sư Lê Thị Công Nhân. Họ đã tỏ rõ khí phách hào hùng của những bậc hào kiệt trẻ trung, xứng đáng là những kẻ sĩ của đất Thăng Long thời đại mới.
Cũng vào cuối thượng tuần tháng 5, ở miền Nam, tại Sài Gòn, toà án của ĐCS đã mở phiên xử ba nhà hoạt động dân chủ bất đồng chính kiến, thành viên Đảng Dân Chủ Nhân Dân, là Bác sĩ Lê Nguyên Sang, Luật sư Nguyễn Bắc Truyển và ký giả Huỳnh Nguyên Đạo. Cũng giống như những người khác bị đưa ra xử tại Huế và Hà Nội, họ đều bị buộc tội vi phạm điều 88 bộ luật hình sự, tức là tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa. Họ bị kết án nặng nề - ông Sang 5 năm tù giam, ông Truyển 4 năm tù giam và ông Đạo 3 năm tù giam. Qua tấm hình do hãng Reuters đưa ra, người ta dễ nhận thấy cái nhìn khinh mạn của Bác sĩ Sang và thái độ bình tĩnh, đàng hoàng của hai bị cáo khác.
Cũng tại Sài Gòn, ngày 15.5, toà án của ĐCS đã vội vã xử Luật sư Trần Quốc Hiền, Giám đốc Công ty Tư vấn luật Sài Gòn, thành viên Khối 8406, phát ngôn viên của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam, một trong những người giúp đỡ cho “dân oan”. Ông cũng bị ghép tội tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa và bị kết án 5 năm tù giam, 4 năm “tù” quản chế.
Như vậy là cả trong mấy trận chiến đấu tiếp theo ở Hà Nội và Sài Gòn, ĐCS đã không thể đè bẹp được ý chí kiên cường của các chiến sĩ dân chủ, và người chiến thắng về mặt tinh thần và chính trị vẫn là các chiến sĩ dân chủ.
ĐCS ở trong thế yếu của kẻ đuối lý, đang bị mất mặt
Những cuộc xử án vội vã từ Bắc Trung Nam vừa qua không hề chứng tỏ là ĐCS và chế độ độc tài toàn trị mạnh, vì một nhà nước mạnh không bao giờ làm những chuyện trắng trợn và thô bỉ đến mức côn đồ như vậy. Những cuộc xử án đó bộc lộ sự hốt hoảng, run sợ của ĐCS trước phong trào dân chủ đang lên, bộc lộ thế yếu và sự lúng túng của họ, của những kẻ đuối lý đâm ra... cắn càn. Sau những vụ xử án này, chế độ độc tài của ĐCS càng thêm bị cô lập trên trường thế giới, công luận càng thấy rõ tính xảo trá của đám lãnh đạo mới lên, huênh hoang tuyên bố này nọ để đánh lừa thế giới, như Nguyễn Tấn Dũng chẳng hạn, kỳ thật trước sau họ vẫn là những kẻ độc tài cực kỳ hung ác.
Chính vì thế, ngay sau khi phiên toà ở Huế, Hà Nội và Sài Gòn vừa kết thúc, Quốc Hội Hoa Kỳ, Nghị Viện Liên Hiệp Châu Âu (EU), chính phủ Đức... đã ra tuyên bố phản đối Hà Nội và đòi Hà Nội phải trả tự do ngay cho các tù nhân chính trị, 141 tổ chức nhân quyền quốc gia họp tại Đại Hội Nhân Quyền Thế Giới ở Lisbon (25.4.2007), Nhóm Hiến Chương 77 (Tiệp Khắc), Tổ chức Phóng viên không biên giới (RSF), hàng nghìn người dân ở Warszawa, Praha, Australia, Canada, Hoa Kỳ, Pháp... đã lên tiếng tố cáo Hà Nội đàn áp các nhà dân chủ. Đây là những bằng chứng để suy ngẫm về sự “ai thắng ai" trong các trận chiến đấu không cân sức này!
“Lửa thử vàng!"
Người ta thường nói “lửa thử vàng, gian nan thử đức". Chính trong lúc nguy nan, trong cuộc đọ sức vô cùng quyết liệt với đối phương thì mới dễ dàng bộc lộ - một mặt, tính hèn yếu của một số người nhút nhát, và mặt khác, tinh thần anh hùng, bất khuất của những chiến sĩ gan dạ. Nhìn lại những trận chiến đấu vừa qua, chúng ta vui mừng nhận thấy rằng cho đến ngày hôm nay, chưa có một ai trong số các chiến sĩ dân chủ của chúng ta khi giáp trận đã chịu “bó gối quy hàng", trái lại trong cơn bão táp bạo tàn mà ĐCS gây ra, đã xuất hiện nhiều vị anh hùng đáng kính của Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam!
Không anh hùng sao được, khi các chiến sĩ dân chủ của chúng ta dám từ bỏ hạnh phúc riêng tư đang có của mình để lao vào con đường đấu tranh đầy chông gai, dấn thân vào “chốn dầu sôi lửa bỏng” hòng cứu nguy cho Tổ Quốc và Dân Tộc đang bị khốn khổ trong “bàn tay lông lá” của bọn độc tài toàn trị, trong lúc đó thì nhiều trí thức, thanh niên... hoàn toàn thờ ơ với số phận đất nước, cam phận nô lệ, thậm chí có kẻ còn cam tâm uốn mình làm thân tôi tớ cho “lũ giặc nội xâm”? Không anh hùng sao được, khi trước nanh vuốt của công an, toà án, bạo quyền độc ác, các chiến sĩ dân chủ của chúng ta vẫn hiên ngang, khẳng khái kiên định lý tưởng tự do dân chủ và ý chí đấu tranh đến cùng cho lý tưởng đó? Không anh hùng sao được, khi trước cả một bộ máy đàn áp khủng bố đồ sộ của ĐCS, các chiến sĩ dân chủ của chúng ta tỏ rõ thái độ khinh mạn, chấp nhận cảnh tù đày với muôn vàn thiếu thốn, khó khăn để khẳng định niềm tin vào lý tưởng cao đẹp của mình, khẳng định tinh thần hiến thân vì tự do dân chủ cho dân tộc? Tin chắc rằng sử sách chân chính của Tổ Quốc rồi đây sẽ muôn đời ghi tên của những anh hùng mới trong phong trào dân chủ nước ta! Cũng xin nói thêm, chẳng những các chiến sĩ dân chủ đã bộc lộ lòng dũng cảm, bất khuất, mà ngay cả nhiều người thân, như mẹ và vợ của họ cũng tỏ thái độ kiên cường không kém, chẳng những họ không biết sợ mà lại hết lòng bênh vực lẽ phải, ủng hộ lý tưởng của các chiến sĩ dân chủ thân yêu. Chúng tôi muốn nhắc đến bà Trần Thị Lệ, thân mẫu của nữ Luật sư Lê Thị Công Nhân, bà Bùi Thị Kim Ngân – vợ ông Nguyễn Vũ Bình, bà Vũ Thúy Hà – vợ ông Phạm Hồng Sơn, bà Vũ Thị Minh Khánh – vợ ông Nguyễn Văn Đài, và nhiều người khác.
Cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn
Trong cơn hoảng loạn, vừa qua ĐCS đã xua công an bắt bớ hàng mấy chục người dân chủ trong cả nước. Ngày 16.3.07, họ đã bắt giữ Phương Nam Đỗ Nam Hải và dùng sức ép của tình cảm gia đình, cụ thể là người cha già đang bệnh, chị gái và con gái của anh để buộc anh phải viết “lời thú tội” nên anh đành phải chấp nhận để bảo vệ sinh mạng cho cha già. Nhưng khi công an ép anh phải tuyên bố giải tán Khối 8406 và LMDCNQVN thì anh cương quyết từ chối. Và đến ngày 4.5.07, Đỗ Nam Hải đã tuyên bố: “lời thú tội” mà anh buộc lòng phải viết và đọc hôm 16.3.07 là hoàn toàn vô giá trị, và anh “sẽ tiếp tục cùng dân tộc đấu tranh giành lại tự do dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam cho tới khi thắng lợi hoàn toàn”. Người viết bài này biết rõ Đỗ Nam Hải từ thời kỳ anh còn là sinh viên du học ở Úc. Anh là một thanh niên dũng cảm, có chí khí, cho nên chúng tôi cho rằng việc Nam Hải phải viết “lời thú tội” chỉ là một bước lùi để đối phó với tình thế ngặt nghèo của gia đình, chứ không phải là sự khuất phục, càng không phải là sự đầu hàng, như có người lầm tưởng. Chính vì thế, trong thông báo ngày 11.5.07, LMDCNQVN đã nhiệt liệt chào mừng Đỗ Nam Hải quay trở lại phong trào và bổ sung anh trở lại vào Ban Điều hành LMDCNQVN.
Ngày 21.4.07, công an đã bắt giam nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ, mặc dù chị đang điều trị bệnh lao phổi và bệnh tiểu đường. Họ dự định sẽ đưa chị ra toà vào tháng 6 sắp tới. Thanh Thuỷ đã tiên đoán được cái kết cục đó từ lâu và cũng từ lâu chị đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến đấu sắp tới. Xin nhắc lại bài tuyệt bút chị viết từ tháng 10.2002:
Thay lời tiễn biệt
Khi tôi chết, hãy ghi trên huyệt mộ
“Đây là người yêu nước thương dân
Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ
Đưa nhân dân ra khỏi kiếp bần hàn.”
Tuổi bốn mươi khi nghĩa đời đã tỏ
Thì cùm gông xiềng xích sá kể gì
Theo gương bậc tiền bối tôi đi
Vá lại mảnh trời xanh Tổ Quốc
Vạch mặt lũ đê hèn, quân bán nước
Nhân danh đảng, Tổ Quốc lộng hành
Chúng cấu kết, chúng ăn chia
Còn chúng nó, dân ta còn phải khổ.
Nếu tôi chết, xin nuôi bầy con nhỏ
Chúng nó đáng thương nào có tội tình gì
Khi cha mẹ đứng lên đòi sự sống
Cho giống nòi và cả cho mai sau.
Nếu tôi chết...
Và không lâu trước ngày bị bắt, nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ đã tự ghi sau tên mình một danh xưng là “tù nhân dự khuyết của ĐCS”. Với tinh thần khẳng khái, quyết liệt vốn có của Trần Khải Thanh Thuỷ, chúng ta tin chắc rằng chị sẽ vượt qua trận chiến này một cách vẻ vang.
Ngay từ tháng 11.2006, hoảng sợ trước sự trổi dậy của phong trào công nông với sự ra đời của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam do người công nhân Nguyễn Tấn Hoành, 22 tuổi, sáng lập và lãnh đạo, ĐCS đã cho bắt hàng loạt người sáng lập Hiệp Hội. Ngoài Nguyễn Tấn Hoành, họ đã bắt Trần Thị Lệ Hằng, tức Trần Thị Lê Hồng, Đoàn Huy Chương, tức Hoàng Huy Chương, Đoàn Văn Diên, cha của Đoàn Huy Chương, Lê Văn Sỹ, Nguyễn Thị Tuyết, Lê Bá Triết, Nguyễn Tuấn. Hai thiếu niên Đoàn Triệu Hải, tức Hảo, 16 tuổi và Đoàn Triệu Kinh Kha, 14 tuổi, con của Đoàn Văn Diên cũng bị bắt để làm áp lực bắt cha, sau một thời gian giam giữ hai em đã được thả ra. Còn Luật sư Trần Quốc Hiền, phát ngôn viên của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông, đã bị bắt tháng 1.2007 và đã bị đưa ra xử tại Sài Gòn, như đã nói trên.
Thêm nữa, đầu tháng 5.2007, kẻ cầm quyền cũng đã tổ chức phiên toà tại tỉnh Đồng Tháp để xử bốn tín đồ Phật Giáo Hoà Hảo Thuần Tuý (PGHHTT) là ông Nguyễn Văn Thơ, Hội trưởng Giáo Hội PGHHTT tỉnh Đồng Tháp, bà Dương Thị Trân, Hội trưởng Phụ Nữ Từ Thiện PGHHTT và là vợ ông Thơ, ông Lê Văn Sóc, Phó Hội trưởng Giáo Hội PGHHTT tỉnh Vĩnh Long, ông Nguyễn Văn Thuỳ, Tổng Vụ Thanh Niên PGHHTT tỉnh Vĩnh Long chỉ vì họ đấu tranh đòi quyền tự do tín ngưỡng. Họ đều bị kết án rất nặng: ông Thơ 6 năm tù giam, bà Trân 4 năm tù giam, ông Sóc 6 năm tù giam, ông Thuỳ 5 năm tù giam. Cũng như tại mọi phiên toà của chế độ độc tài toàn trị ở Việt Nam, các bị cáo không được quyền bào chữa, không có luật sư biện hộ, thân nhân bị cáo không được có mặt và phiên toà không có giới báo chí tham dự.
Vẫn chưa hết, công an còn bắt giam nhiều nhà trí thức dân chủ khác, như Luật sư Nguyễn Thị Thuỳ Trang, Luật sư Lê Quốc Quân (được Quỹ Quốc gia Yểm trợ Dân chủ Mỹ - National Endowment for Democracy - cấp học bổng du học 5 tháng tại Hoa Kỳ và được Hà Nội đồng ý cho đi, thế mà khi ông vừa về đến nhà ở Nghệ An thì bị bắt ngay), doanh gia Trương Quốc Huy, ông Hồng Trung, bà Hồ Thị Bích Khương (“dân oan” ở Nghệ An, thành viên Khối 8406), hai Thượng toạ Thích Thiện Tâm và Thích Huệ Lâm thuộc Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất ở Bình Thuận, 9 tín đồ Đạo Cao Đài, 10 tín đồ Phật Giáo Hoà Hảo, và hơn 350 đồng bào Thượng theo đạo Tin Lành ở Cao nguyên miền Trung... Độc ác nhất là công an đã bắt Luật sư Bùi Thị Kim Thành (người tích cực giúp đỡ, bênh vực cho “dân oan” miền Tây) nhốt vào Bệnh viện Tâm thần ở Biên Hoà, mặc dù nhiều bác sĩ địa phương xác nhận rằng tâm thần của bà bình thường. Họ đã chích hàng chục mũi thuốc để làm cho tinh thần bà bại hoại. Công an cũng đang truy nã giáo sư Nguyễn Chính Kết, săn lùng ráo riết các ông Lê Trí Tuệ, Trương Quốc Tuấn, Bạch Ngọc Dương, Trần Văn Hoà... làm một số người đã phải “vượt biên” ra nước ngoài.
Như vậy là cuộc chiến vẫn còn đang tiếp diễn. Cố nhiên, qua những trận bão táp dữ dội này, về mặt nhân sự, phong trào dân chủ bị sứt mẻ nặng nề: những nhân vật trụ cột của phong trào – nói theo cách diễn đạt của Luật sư Công Nhân – “bị buộc phải hy sinh chấp nhận những nhiệm sở bất đắc dĩ”! Nhưng phong trào vẫn không bị dẹp tan. Biết bao tiếng nói dũng cảm của những người dân chủ trong nước vẫn còn vang lên mạnh mẽ. Khối 8406, LMDCNQVN, Đảng Thăng Tiến, Đảng Lạc Hồng, Đảng Dân Chủ Nhân Dân... vẫn tồn tại, các tờ bán nguyệt san Tự Do Ngôn Luận, Tổ Quốc, tập san Tự Do Dân Chủ... vẫn tiếp tục phát hành đều đặn... Nhiều tổ chức đã bắt đầu chuyển hướng cách hoạt động cho thích hợp hơn với tình thế mới.
Khủng bố không hề thắng được khát vọng tự do!
Cũng xin nhắc lại, đây chẳng phải là lần đầu tiên ĐCS tung đòn khủng bố đàn áp đối với phong trào dân chủ. Kể từ lúc phong trào mới manh nha cách đây trên 50 năm – chúng tôi muốn nói đến trào lưu Nhân Văn Giai Phẩm, khi một số văn nghệ sĩ, trí thức rụt rè đòi tự do dân chủ, nhất là tự do sáng tác – ĐCS đã giáng một đòn khủng bố ghê rợn đến nỗi hàng trăm trí thức, văn nghệ sĩ đã bị đoạ đày khốn khổ trên ba chục năm trời ròng rã, nhiều người phải ngồi tù dài hạn, như nhà văn hoá Nguyễn Hữu Đang - 15 năm, nhà văn Thuỵ An - 15 năm, nhà thơ Phùng Cung - 12 năm, nhà xuất bản Trần Thiếu Bảo (Minh Đức) - 10 năm, người ít nhất cũng phải 3–4 năm. Hồi đó, đã có nhiều người khiếp sợ, một số ít đã khuất phục, thậm chí có người đầu hàng. Nhưng hồn tự do bất diệt vẫn sôi sục trong huyết quản trí thức, văn nghệ sĩ, và nhiều người vẫn kiên cường giữ vững khí phách kẻ sĩ. Đó là những Phan Khôi, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Phùng Cung, Phùng Quán, Hữu Loan, Trương Tửu...
Tiếp đến trận đàn áp cực kỳ khốc liệt những cán bộ đảng viên có tinh thần dân chủ dám có ý kiến bất đồng với ban lãnh đạo ĐCS: đó là vụ án “Xét Lại – Chống Đảng”. Hơn bốn năm chục cán bộ từ cao, trung cấp trở xuống, nhiều nhà báo, nhà văn... đã bị tống giam vào ngục tù, nhiều người bị “tù” tại gia. Biết bao người đã phải chết âm thầm trong uất hận, như Phạm Viết, Bùi Công Trừng, Đặng Kim Giang, Vũ Đình Huỳnh, Lê Liêm... Thế nhưng ĐCS vẫn không thể đè bẹp được ý chí đấu tranh cho lý tưởng tự do dân chủ. Tấm gương kiên cường của cụ Hoàng Minh Chính, người đã ngồi tù giam cũng như “tù” tại gia cho đến nay, nghĩa là trên 30 năm trời, vị anh hùng bất khuất của đối lập dân chủ Việt Nam, đã khích lệ rất nhiều cho các thế hệ dân chủ hậu sinh.
Rồi tiếp đến những hoạt động của Câu Lạc Bộ Những Người Kháng Chiến Cũ do cụ Nguyễn Hộ, cựu chủ tịch Tổng Công đoàn Việt Nam, một nhà cách mạng lão thành của ĐCS làm chủ nhiệm. Một cao trào dân chủ đã dấy lên với những cuộc thảo luận sôi nổi về tự do dân chủ, với việc xuất bản báo Truyền Thống Kháng Chiến... làm ĐCS hoảng sợ, vội vã đàn áp. Nhiều vị công thần của Đảng, như Nguyễn Hộ, Đỗ Trung Hiếu, Tạ Bá Tòng, Hồ Hiếu, Đỗ Đình Mạnh... đã bị bắt giam. Nhưng chính lúc này lại xuất hiện thêm những chiến sĩ dân chủ kiên cường khác, như cụ Nguyễn Văn Trấn, Linh mục Chân Tín, trung tướng Trần Độ, các ông Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Nguyễn Thanh Giang, Trần Khuê, Hà Sỹ Phu, Mai Thái Lĩnh, Trần Anh Kim, nhà thơ Bùi Minh Quốc, các nhà văn Dương Thu Hương, Tiêu Dao Bảo Cự... Trong số những người xuất thân từ chế độ Việt Nam Cộng Hoà, đã có những người rất nổi bật, như bác sĩ Nguyễn Đan Quế với Cao Trào Nhân Bản, ông Nguyễn Đình Huy, người đứng đầu Phong Trào Thống Nhất Dân Tộc và Xây Dựng Dân Chủ, giáo sư Đoàn Viết Hoạt với tờ Diễn Đàn Tự Do, hai vị Hoà thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, các Thượng toạ Thích Thích Thiện Minh, Thích Tuệ Sỹ, Thích Không Tánh, Linh mục Nguyễn Văn Lý...
Như vậy là trong suốt nửa cuối thế kỷ 20, dù đàn áp tàn bạo, khủng bố khốc liệt đến đâu, nhưng ĐCS vẫn không thể đè bẹp được phong trào dân chủ nước ta. Còn nếu tính từ đầu thế kỷ 21 đến nay, thì chúng ta cũng đã từng chứng kiến trận đàn áp khốc liệt vào năm 2002, khi Nông Đức Mạnh vừa mới lên ngôi vị Tổng bí thư của ĐCS. Hàng chục chiến sĩ dân chủ đã bị câu lưu, bị bắt bớ, bị tù giam hay “tù” tại gia, tại chùa, tại nhà thờ, đó là những Vũ Cao Quận, Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Đan Quế, Lê Hồng Hà, Trần Dũng Tiến, Hà Sỹ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Trần Khuê, Nguyễn Thị Thanh Xuân, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn, Lê Chí Quang, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Anh Kim, Nguyễn Đắc Kính, Đào Quang Tiến, Dương Sơn, Dương Hùng, hai vị Hoà thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, các Thượng toạ Thích Tuệ Sỹ, Thích Thiện Minh, Thích Không Tánh, các Linh mục Nguyễn Văn Lý, Phan Văn Lợi, Nguyễn Hữu Giải, cụ Lê Quang Liêm (hội trưởng PGHHTT), các Mục sư Nguyễn Hồng Quang, Nguyễn Công Chính... Thế nhưng, phong trào vẫn giữ vững và đến năm 2006 thì ngày càng khởi sắc đến nỗi ĐCS lại phải tung ra trận đàn áp dữ dội lần này. Trong trận chiến đấu mới này lại xuất hiện thêm những anh hùng mới của dân tộc như nhiều người đã biết. Chúng ta có thể tin chắc rằng phong trào hiện đang được duy trì và sẽ lại có ngày khởi phát mạnh mẽ, vì không có gì có thể đè bẹp được ý chí tự do của những con người có lương tâm và trí tuệ.
Chúng ta cũng tin chắc rằng tuổi trẻ còn có tim óc của dân tộc ta sẽ lắng nghe lời tâm huyết của Luật sư Lê Thị Công Nhân: “...Những gì mà tôi làm được, tuy hết sức nhỏ bé, nhưng nếu như từng cá nhân chúng ta tự coi mình là con người mà lại thờ ơ trước số phận chính trị của mình cũng như của dân tộc Việt Nam mà chưa ủng hộ, hay ủng hộ rồi mà chưa tham gia, hay tham gia mà chưa tích cực, thì xin hãy mạnh dạn, can đảm nói lên tiếng nói của mình!” và rất nhiều người “sẽ tiếp tục đứng lên gánh vác những công việc còn đang dang dở của chúng tôi” (2).
Như vậy thì chúng ta có đầy đủ lý do để tin tưởng, một khi các chiến sĩ dân chủ dũng cảm đã vươn lên trong trận bão táp bạo tàn vừa qua, nêu cao tấm gương anh hùng cho toàn dân tộc và tuổi trẻ nước ta, thì chắc chắn là phong trào dân chủ sẽ còn vươn lên nữa, bất chấp mọi trận bão táp dữ dội mà ĐCS sẽ gây ra. Còn chế độ bạo tàn, độc tài toàn trị của ĐCS chắc chắn rồi đây sẽ sụp đổ tan tành trong trận bão táp của lòng phẫn nộ và căm hờn xuất phát từ đại chúng khổ đau, bị lừa bịp, bị áp bức, bị đè nén, bị oan khuất và bị tước đoạt mọi quyền tự do dân chủ trên sáu thập niên rồi, sẽ dũng mãnh đứng lên đòi quyền sống của mình./.
Moskva 21.5.2007
Nguyễn Minh Cần
1. Vì trên thực tế, sau cuộc Cách mạng tháng 8.1945, ĐCS đã tiếm quyền tự quyết của nhân dân: từ khi ĐCS cướp được chính quyền cho đến ngày nay, chưa hề có một cuộc bầu cử nào đáng gọi là dân chủ để biểu hiện được ý chí của toàn dân, mà mọi cuộc bầu cử từ cơ quan quyền lực tối cao (quốc hội) đến các cơ quan dân cử địa phương đều chỉ là những trò hề giả dối theo lối “đảng cử dân bầu”.
2. Những chữ nghiêng trong ngoặc là lời Lê Thị Công Nhân nói trên Diễn đàn Dân chủ ngày 26.2.07
--------------------------------------------------------------------------------
• Nguyễn Minh Cần
Đầu năm nay, trong bài viết “Mùa Xuân Dân Tộc Ló Hiện Xa Xa”, khi nhận định rằng “phong trào đấu tranh ôn hoà, bất bạo động cho tự do dân chủ ở nước ta trong năm 2006 đã chuyển lên một cấp độ mới, có tính quần chúng, tính tổ chức, tính tích cực tiến công hơn trước, đang tạo nên một viễn cảnh đầy hứa hẹn”, chúng tôi cũng đã cảnh báo “những người dân chủ cần chuẩn bị cho những cuộc chiến đấu mới vô cùng gian nan”.
Và quả đúng như vậy. Ngay từ đầu tháng 2.2007, Bộ chính trị ĐCSVN đã huy động cả bộ máy đàn áp hung ác đánh phá dữ dội phong trào dân chủ trong nước nhằm đè bẹp phong trào đang lên, đồng thời tạo điều kiện thuận lợi cho việc biểu diễn trò hề “bầu cử” quốc hội. Theo nhận định của tổ chức Quan Sát Nhân Quyền (Human Right Watch) thì “đây là đợt đàn áp nhân quyền tệ hại nhất từ nhiều năm nay ở Việt Nam”.
Đương đầu với cả một bộ máy đàn áp đồ sộ và hung hãn đó của ĐCS, được vũ trang đầy đủ, lại được trang bị đủ loại “luật pháp” rừng rú, với “công lý” lộn ngược và những “toà án” bất công, các chiến sĩ dân chủ không có một tí gì hết trong tay, một tấc sắt cũng không, thậm chí ngòi bút, máy vi tính, điện thoại cầm tay đều bị tước ngay từ phút đầu. Họ chỉ có một trái tim nồng nàn yêu nước thương dân, một ý chí kiên cường và lòng tin sắt đá ở chính nghĩa cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ mà thôi. Trong cuộc chiến đấu hoàn toàn không cân sức này, các chiến sĩ dân chủ chỉ có thể dựa vào tinh thần của mình để giành thắng lợi. Và... chúng ta hãy dõi xem sự thể đã diễn ra như thế nào trong thời gian qua?
Trận chiến đấu đầu tiên
ĐCS nhắm mục tiêu tấn công trước tiên vào Khối 8406 là Khối đã tung lên bản “Tuyên Ngôn Tự Do Dân Chủ Cho Việt Nam 2006”, một bản tuyên ngôn lịch sử, vô tiền khoáng hậu, có tiếng vang lớn trong và ngoài nước, được dư luận quốc tế đặc biệt quan tâm. Cũng chính Khối 8406 là những người đầu tiên dũng cảm đưa ra khẩu hiệu “Tẩy chay cuộc bầu cử độc đảng”, vì đây là một trò hề giả dối, bỉ ổi, tiến hành theo lối “đảng cử dân bầu” cực kỳ phản dân chủ.
Linh mục Nguyễn Văn Lý là một trong những người soạn thảo “Tuyên Ngôn2006”, một trong những người cổ vũ và lãnh đạo năng nổ nhất của Khối 8406 và Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam (LMDCNQVN), một trong những người giúp đỡ cho sự ra đời của Đảng Thăng Tiến Việt Nam, một trong những người đã cho ra mắt tờ bán nguyệt san Tự Do Ngôn Luận, tờ báo không xin phép đầu tiên dưới chế độ độc tài toàn trị. Linh mục Lý cũng là một trong những người đầu tiên xướng xuất việc tẩy chay trò hề bầu cử Quốc hội. Chính vì thế, kẻ cầm quyền Hà Nội hướng mũi nhọn khủng bố trước tiên vào ông.
Đúng vào dịp Tết Nguyên đán (18.2.07), họ đã tung một lực lượng công an đông đảo xông vào chỗ ở của Linh mục ngay trong Nhà chung Tòa Tổng giám mục Huế, khám xét, lùng sục, tịch thu máy vi tính, giấy tờ tài liệu, điện thoại cầm tay, rồi sau đó bắt ông giam ở Bến Củi chờ ngày xử án. Cũng trong thời gian đó, công an đã bắt bốn người cộng sự của ông là các thành viên Khối 8406, đảng viên Đảng Thăng Tiến Việt Nam, như Nguyễn Phong, Nguyễn Bình Thành, Lê Thị Lệ Hằng và Hoàng Thị Anh Đào. Bằng dung doạ, cưỡng ép, họ đã bắt Nguyễn Phong viết tuyên bố giải tán Đảng Thăng Tiến Việt Nam và viết thư cho ông Nguyễn Công Bằng, chủ tịch Đảng Vì Dân, để giải tán Liên Đảng Lạc Hồng.
Kẻ cầm quyền tin chắc rằng sau khi đã khuất phục được Nguyễn Phong thì tại phiên toà, Nguyễn Phong cùng với những người cộng sự của anh ta sẽ là nhân chứng để dễ dàng trị tội Linh mục Lý, nên họ đã vội vã lập phiên toà để xử ông cùng các chiến hữu của ông. Thế nhưng, họ đã lầm to! Tại phiên toà ở Huế (30.3.07), Linh mục Lý đã biểu lộ dũng khí của một chiến sĩ dân chủ kiên cường và bất khuất: dù ở trong vị thế “bị cáo nhân”, nhưng Linh mục đã luôn luôn thể hiện tinh thần đấu tranh bất khuất, thái độ quyết liệt phản đối toà án bất công, bộc lộ rõ sự phủ nhận “công lý” cộng sản, “toà án” cộng sản khoác tấm áo mỹ miều “toà án nhân dân” mà thực chất mang chức năng gọi là “chuyên chính vô sản” cực kỳ ác độc.
Theo dõi kỹ phiên toà qua đoạn phim (video clip) mà một nhà báo ngoại quốc đã ghi được và bài tường thuật cuộc xử án tại Huế của phóng viên FNA, chúng ta thấy rõ ngay từ đầu cái tinh thần của Linh mục Lý là phủ định “công lý” lộn ngược của ĐCS, “toà án” giả hiệu của ĐCS, và nói rộng hơn, phủ định tính chính thống của chính quyền và chế độ hiện tồn ở Việt Nam trong bàn tay của ĐCS. (1)
Xin đơn cử vài điều để thấy được cái tinh thần đó của Linh mục Lý ngay tại phiên xử: khi đến toà án ông không tự đi mà cố ghì mình lại để cho công an phải xốc nách lôi vào phòng xử; khi chủ toạ phiên toà (chánh án) đọc lời khai mạc thì ông đọc to bài thơ “toà án cộng sản Việt Nam...” của ông mà ông đã cố ý cho công bố từ trước trên mạng Internet, nên bị công an bịt miệng kéo ra khỏi phòng xử; khi bị công an đưa vào phòng xử lần thứ hai để nghe đọc và xác nhận lý lịch thì ông lại vùng vẫy, dùng chân đá nhào vành móng ngựa, miệng phẫn nộ tố cáo, công an lại bịt miệng và lôi ông ra khỏi phòng; khi chủ toạ phiên toà lấy lời khai từng bị cáo thì ông lại bị lôi vào phòng xử lần thứ ba và lần này ông hô to “đả đảo toà án cộng sản Việt Nam!” và công an lại bị bịt miệng lần thứ ba và lôi ông ra khỏi phòng xử... Chính cái tinh thần mãnh liệt đó của ông đã giáng một đòn mạnh vào cái gọi là “công lý” cộng sản Việt Nam làm cho nó bị động, phải tự phơi bày chân tướng độc tài của nó trước công luận toàn thế giới: toà án của ĐCSVN đã công nhiên ba lần bịt miệng bị cáo ngay tại phiên toà! Và tấm hình “bịt miệng” Linh mục Lý đã nhanh chóng loan truyền khắp toàn cầu tố cáo tính chất độc tài toàn trị của chế độ “xã hội chủ nghĩa” Việt Nam, một chế độ có tính phát xít còn đậm nét hơn cả chế độ Hitler, vì ngay dưới chế độ Hitler, khi xử án G. Dimitrov thì ông này vẫn được phát biểu rất lâu mà không một ai “bịt miệng” ông ta cả!
Có người cho rằng hành động của Linh mục Lý tại phiên toà là quá đáng. Nhưng chúng tôi lại thấy hoàn toàn khác! Sự biểu thị tinh thần phản đối “luật pháp” bất công, phi nhân và thái độ quyết liệt phủ nhận “toà án” giả hiệu của ĐCS là một hành động đúng đắn, cần thiết, miễn là hành động đó không vượt ra ngoài những phương thức bất bạo động. Không có tinh thần và thái độ phủ định đó thì làm sao có ý chí để chuyển hoá xã hội được? làm sao biến đổi tâm lý và ý thức xã hội được? Trong những cuộc “cách mạng nhung” ở Đông Âu, các chiến sĩ dân chủ cũng đã từng có tinh thần và thái độ phủ định mạnh lắm đối với chế độ toàn trị của ĐCS và đã phải hành động quyết liệt lắm mới giành được tự do, mới thoát khỏi cường quyền cộng sản, và chính từ cuộc “cách mạng nhung” đó mới nảy sinh ra những vị anh hùng, như Lech Walesa ở Ba Lan, Vaclav Havel ở Tiệp Khắc! Ngay như vị tổ sư của “chủ thuyết bất bạo động” là cụ Gandhi (1869-1948) ở Ấn Độ mà dân châu Á ta thường coi là bậc thánh, cụ cũng đã từng có tinh thần và thái độ phủ định mãnh liệt lắm đối với chế độ thực dân Anh và phải hành động quyết liệt, dữ dội lắm thì mới giành được một cách hoà bình nền độc lập cho nước Ấn Độ. Còn Linh mục Lý, một tù nhân chính trị và lương tâm từng bị đoạ đày khốn khổ hàng mấy chục năm trời trong ngục tù cộng sản, lần này lại bị lôi ra toà lần nữa, tay bị còng, miệng bị bịt, chỉ còn có chân chưa bị cùm thì ông bực bội dùng chân đá nhào vành móng ngựa – vật biểu trưng cho cái “công lý” lộn ngược của ĐCS, thế thì thử hỏi: có gì là quá đáng? Trước toà án của chế độ độc tài toàn trị, mà người dân chủ cứ “nhũn như con chi chi”, “gọi dạ bảo vâng” thì còn gì là dũng khí, còn gì là khí thế của một chiến sĩ đấu tranh vì chính nghĩa tự do dân chủ và nhân quyền?
Cũng trái với sự mong đợi của kẻ cầm quyền, mấy ngày trước phiên toà, Nguyễn Phong đã phát ra trên mạng Internet lời tuyên bố ghi âm và viết tay của anh để tỏ rõ thái độ cương quyết tiếp tục đấu tranh vì tự do dân chủ và nhân quyền; còn tại toà án, tất cả bốn người thuộc Đảng Thăng Tiến đều đồng loạt phản cung, Nguyễn Phong và Nguyễn Bình Thành đều nói chúng tôi không có tội gì khi đấu tranh cho tự do và nhân quyền.
Chủ toạ phiên toà đã đọc bản án định sẵn từ trước cho các bị cáo: Linh mục Lý – 8 năm tù giam, 5 năm “tù” quản chế, Nguyễn Phong – 6 năm tù giam, 3 năm “tù” quản chế, Nguyễn Bình Thành – 5 năm tù giam, 2 năm “tù” quản chế, Hoàng Thị Anh Đào – 2 năm tù treo, Lê Thị Lệ Hằng – 1 năm rưỡi tù treo. Một mức án rất nặng và cực kỳ vô nhân đạo, nhất là đối với một người cao niên, 60 tuổi, đang bị lao nặng.
Phân tích kỹ mọi hệ quả của phiên toà tại Huế, chúng ta có thể khẳng định là những người chiến thắng trong trận chiến đấu đầu tiên này không phải là ĐCSVN mà chính là các chiến sĩ dân chủ, đứng đầu là Linh mục Lý. Họ đã thắng lớn, trước tiên là về mặt tinh thần và sau đó là về mặt chính trị. Chính nhờ tinh thần anh hùng bất khuất của Linh mục Lý và các chiến hữu của ông mà chế độ độc tài toàn trị của ĐCS bị bêu xấu trên khắp thế giới, bộ mặt chính trị của chế độ đó bị phỉ nhổ tả tơi trước công luận toàn cầu. Đây là một thực tế, chứ không phải là điều suy luận viễn vông.
Những chiến trận tiếp theo
Cũng vào đầu tháng 3, kẻ cầm quyền đã ra lệnh cho công an bắt giữ Luật sư Nguyễn Văn Đài và Luật sư Lê Thị Công Nhân, hai thành viên Khối 8406, riêng cô Công Nhân còn là phát ngôn viên của Đảng Thăng Tiến Việt Nam. Đây là hai nhà dân chủ trẻ tuổi hoạt động năng nổ cho dân chủ và nhân quyền. Ngay trước ngày bị bắt, Luật sư Công Nhân đã biểu lộ hào khí của một chiến sĩ dân chủ bất khuất khi cô chân thành tuyên bố trên Diễn đàn Dân chủ lúc 3 giờ 40 phút sáng ngày 26.2.07: “... thật sự tôi cũng không đoán trước được cụ thể những việc gì sẽ xảy ra với tôi. Nhưng tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi để đấu tranh, trước hết là để giành lấy nhân quyền cho chính mình, và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất kỳ một điều gì là thoả hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi... Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù, nhưng tôi xin khẳng định một lần nữa đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra...”
Và tại phiên toà xử vội vàng và chiếu lệ ở Hà Nội vào cuối thượng tuần tháng 5, kéo dài khoảng bốn tiếng đồng hồ, Luật sư Đài và Luật sư Công Nhân đã biểu lộ khí phách hào hùng của mình. Luật sư Đài dõng dạc nói tại toà là ông không vi phạm bất cứ luật nào mà chỉ đơn thuần thực hiện quyền tự do ngôn luận và tự do lập hội. Còn Luật sư Công Nhân cũng khẳng định là cô không phạm tội gì hết. Theo lời tường thuật của hãng thông tấn Associated Press (AP), khi công tố viên (trong nước gọi là kiểm sát viên) hỏi Luật sư Công Nhân: “Các hành vi này của cô có phải là một tội hình sự hay không? ”, Công Nhân khẳng khái đáp: “Hẳn nhiên là không!”, còn trước khi kết thúc phiên xử, cô phát biểu ngắn gọn rằng: “Phiên toà hôm nay không hợp lệ. Tôi phản đối phiên toà này.”
Xem lại đoạn video clip, sau lời giới thiệu (có lẽ là của công an) nói rằng: “trong trại tạm giam, Nhân vẫn giữ thái độ bất hợp tác và không hề tỏ ra ăn năn hối hận đối với những việc làm của mình” là lời khai khẳng khái của Luật sư Lê Thị Công Nhân: “... dù tôi có tham gia vào những việc làm này nọ, có viết những bài và có trả lời này nọ cho các đài, tôi cảm thấy thoả mãn cái lý tưởng của mình, sự hiểu biết của mình và tổ chức của mình...” Thật là khí phách của một nữ anh hùng của thời đại ngày nay!
Những việc làm của hai luật sư trẻ thực ra hoàn toàn vô tội, họ chỉ sử dụng quyền hiến định của công dân là phát biểu ý kiến của mình, thế nhưng toà án của ĐCS cũng kết án Luật sư Đài 5 năm tù giam, 4 năm “tù” quản chế, và Luật sư Công Nhân 4 năm tù giam, 3 năm “tù” quản chế! Khách nước ngoài được đến theo dõi phiên xử án ở phòng bên cạnh đều nói lên sự bất công của toà án Hà Nội. Bà Angela Aggelier, tuỳ viên báo chí của sứ quán Hoa Kỳ nói với BBC: "Chúng tôi không hề thấy họ có hành vi nào trái với quyền của họ là được quyền bày tỏ chính kiến một cách hòa bình mà việc bày tỏ này được luật pháp quốc tế công nhận." Còn nhà ngoại giao của Liên Hiệp Châu Âu, ông Alexis Andres, thì bảo rằng: "Bằng chứng buộc tội ông Đài và cô Nhân rất yếu và bản án như thế thật là quá đáng.”
Trong trận chiến đấu thứ hai này, người thắng vẫn là hai chiến sĩ dân chủ dũng cảm – Luật sư Nguyễn Văn Đài và Luật sư Lê Thị Công Nhân. Họ đã tỏ rõ khí phách hào hùng của những bậc hào kiệt trẻ trung, xứng đáng là những kẻ sĩ của đất Thăng Long thời đại mới.
Cũng vào cuối thượng tuần tháng 5, ở miền Nam, tại Sài Gòn, toà án của ĐCS đã mở phiên xử ba nhà hoạt động dân chủ bất đồng chính kiến, thành viên Đảng Dân Chủ Nhân Dân, là Bác sĩ Lê Nguyên Sang, Luật sư Nguyễn Bắc Truyển và ký giả Huỳnh Nguyên Đạo. Cũng giống như những người khác bị đưa ra xử tại Huế và Hà Nội, họ đều bị buộc tội vi phạm điều 88 bộ luật hình sự, tức là tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa. Họ bị kết án nặng nề - ông Sang 5 năm tù giam, ông Truyển 4 năm tù giam và ông Đạo 3 năm tù giam. Qua tấm hình do hãng Reuters đưa ra, người ta dễ nhận thấy cái nhìn khinh mạn của Bác sĩ Sang và thái độ bình tĩnh, đàng hoàng của hai bị cáo khác.
Cũng tại Sài Gòn, ngày 15.5, toà án của ĐCS đã vội vã xử Luật sư Trần Quốc Hiền, Giám đốc Công ty Tư vấn luật Sài Gòn, thành viên Khối 8406, phát ngôn viên của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam, một trong những người giúp đỡ cho “dân oan”. Ông cũng bị ghép tội tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa và bị kết án 5 năm tù giam, 4 năm “tù” quản chế.
Như vậy là cả trong mấy trận chiến đấu tiếp theo ở Hà Nội và Sài Gòn, ĐCS đã không thể đè bẹp được ý chí kiên cường của các chiến sĩ dân chủ, và người chiến thắng về mặt tinh thần và chính trị vẫn là các chiến sĩ dân chủ.
ĐCS ở trong thế yếu của kẻ đuối lý, đang bị mất mặt
Những cuộc xử án vội vã từ Bắc Trung Nam vừa qua không hề chứng tỏ là ĐCS và chế độ độc tài toàn trị mạnh, vì một nhà nước mạnh không bao giờ làm những chuyện trắng trợn và thô bỉ đến mức côn đồ như vậy. Những cuộc xử án đó bộc lộ sự hốt hoảng, run sợ của ĐCS trước phong trào dân chủ đang lên, bộc lộ thế yếu và sự lúng túng của họ, của những kẻ đuối lý đâm ra... cắn càn. Sau những vụ xử án này, chế độ độc tài của ĐCS càng thêm bị cô lập trên trường thế giới, công luận càng thấy rõ tính xảo trá của đám lãnh đạo mới lên, huênh hoang tuyên bố này nọ để đánh lừa thế giới, như Nguyễn Tấn Dũng chẳng hạn, kỳ thật trước sau họ vẫn là những kẻ độc tài cực kỳ hung ác.
Chính vì thế, ngay sau khi phiên toà ở Huế, Hà Nội và Sài Gòn vừa kết thúc, Quốc Hội Hoa Kỳ, Nghị Viện Liên Hiệp Châu Âu (EU), chính phủ Đức... đã ra tuyên bố phản đối Hà Nội và đòi Hà Nội phải trả tự do ngay cho các tù nhân chính trị, 141 tổ chức nhân quyền quốc gia họp tại Đại Hội Nhân Quyền Thế Giới ở Lisbon (25.4.2007), Nhóm Hiến Chương 77 (Tiệp Khắc), Tổ chức Phóng viên không biên giới (RSF), hàng nghìn người dân ở Warszawa, Praha, Australia, Canada, Hoa Kỳ, Pháp... đã lên tiếng tố cáo Hà Nội đàn áp các nhà dân chủ. Đây là những bằng chứng để suy ngẫm về sự “ai thắng ai" trong các trận chiến đấu không cân sức này!
“Lửa thử vàng!"
Người ta thường nói “lửa thử vàng, gian nan thử đức". Chính trong lúc nguy nan, trong cuộc đọ sức vô cùng quyết liệt với đối phương thì mới dễ dàng bộc lộ - một mặt, tính hèn yếu của một số người nhút nhát, và mặt khác, tinh thần anh hùng, bất khuất của những chiến sĩ gan dạ. Nhìn lại những trận chiến đấu vừa qua, chúng ta vui mừng nhận thấy rằng cho đến ngày hôm nay, chưa có một ai trong số các chiến sĩ dân chủ của chúng ta khi giáp trận đã chịu “bó gối quy hàng", trái lại trong cơn bão táp bạo tàn mà ĐCS gây ra, đã xuất hiện nhiều vị anh hùng đáng kính của Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam!
Không anh hùng sao được, khi các chiến sĩ dân chủ của chúng ta dám từ bỏ hạnh phúc riêng tư đang có của mình để lao vào con đường đấu tranh đầy chông gai, dấn thân vào “chốn dầu sôi lửa bỏng” hòng cứu nguy cho Tổ Quốc và Dân Tộc đang bị khốn khổ trong “bàn tay lông lá” của bọn độc tài toàn trị, trong lúc đó thì nhiều trí thức, thanh niên... hoàn toàn thờ ơ với số phận đất nước, cam phận nô lệ, thậm chí có kẻ còn cam tâm uốn mình làm thân tôi tớ cho “lũ giặc nội xâm”? Không anh hùng sao được, khi trước nanh vuốt của công an, toà án, bạo quyền độc ác, các chiến sĩ dân chủ của chúng ta vẫn hiên ngang, khẳng khái kiên định lý tưởng tự do dân chủ và ý chí đấu tranh đến cùng cho lý tưởng đó? Không anh hùng sao được, khi trước cả một bộ máy đàn áp khủng bố đồ sộ của ĐCS, các chiến sĩ dân chủ của chúng ta tỏ rõ thái độ khinh mạn, chấp nhận cảnh tù đày với muôn vàn thiếu thốn, khó khăn để khẳng định niềm tin vào lý tưởng cao đẹp của mình, khẳng định tinh thần hiến thân vì tự do dân chủ cho dân tộc? Tin chắc rằng sử sách chân chính của Tổ Quốc rồi đây sẽ muôn đời ghi tên của những anh hùng mới trong phong trào dân chủ nước ta! Cũng xin nói thêm, chẳng những các chiến sĩ dân chủ đã bộc lộ lòng dũng cảm, bất khuất, mà ngay cả nhiều người thân, như mẹ và vợ của họ cũng tỏ thái độ kiên cường không kém, chẳng những họ không biết sợ mà lại hết lòng bênh vực lẽ phải, ủng hộ lý tưởng của các chiến sĩ dân chủ thân yêu. Chúng tôi muốn nhắc đến bà Trần Thị Lệ, thân mẫu của nữ Luật sư Lê Thị Công Nhân, bà Bùi Thị Kim Ngân – vợ ông Nguyễn Vũ Bình, bà Vũ Thúy Hà – vợ ông Phạm Hồng Sơn, bà Vũ Thị Minh Khánh – vợ ông Nguyễn Văn Đài, và nhiều người khác.
Cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn
Trong cơn hoảng loạn, vừa qua ĐCS đã xua công an bắt bớ hàng mấy chục người dân chủ trong cả nước. Ngày 16.3.07, họ đã bắt giữ Phương Nam Đỗ Nam Hải và dùng sức ép của tình cảm gia đình, cụ thể là người cha già đang bệnh, chị gái và con gái của anh để buộc anh phải viết “lời thú tội” nên anh đành phải chấp nhận để bảo vệ sinh mạng cho cha già. Nhưng khi công an ép anh phải tuyên bố giải tán Khối 8406 và LMDCNQVN thì anh cương quyết từ chối. Và đến ngày 4.5.07, Đỗ Nam Hải đã tuyên bố: “lời thú tội” mà anh buộc lòng phải viết và đọc hôm 16.3.07 là hoàn toàn vô giá trị, và anh “sẽ tiếp tục cùng dân tộc đấu tranh giành lại tự do dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam cho tới khi thắng lợi hoàn toàn”. Người viết bài này biết rõ Đỗ Nam Hải từ thời kỳ anh còn là sinh viên du học ở Úc. Anh là một thanh niên dũng cảm, có chí khí, cho nên chúng tôi cho rằng việc Nam Hải phải viết “lời thú tội” chỉ là một bước lùi để đối phó với tình thế ngặt nghèo của gia đình, chứ không phải là sự khuất phục, càng không phải là sự đầu hàng, như có người lầm tưởng. Chính vì thế, trong thông báo ngày 11.5.07, LMDCNQVN đã nhiệt liệt chào mừng Đỗ Nam Hải quay trở lại phong trào và bổ sung anh trở lại vào Ban Điều hành LMDCNQVN.
Ngày 21.4.07, công an đã bắt giam nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ, mặc dù chị đang điều trị bệnh lao phổi và bệnh tiểu đường. Họ dự định sẽ đưa chị ra toà vào tháng 6 sắp tới. Thanh Thuỷ đã tiên đoán được cái kết cục đó từ lâu và cũng từ lâu chị đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến đấu sắp tới. Xin nhắc lại bài tuyệt bút chị viết từ tháng 10.2002:
Thay lời tiễn biệt
Khi tôi chết, hãy ghi trên huyệt mộ
“Đây là người yêu nước thương dân
Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ
Đưa nhân dân ra khỏi kiếp bần hàn.”
Tuổi bốn mươi khi nghĩa đời đã tỏ
Thì cùm gông xiềng xích sá kể gì
Theo gương bậc tiền bối tôi đi
Vá lại mảnh trời xanh Tổ Quốc
Vạch mặt lũ đê hèn, quân bán nước
Nhân danh đảng, Tổ Quốc lộng hành
Chúng cấu kết, chúng ăn chia
Còn chúng nó, dân ta còn phải khổ.
Nếu tôi chết, xin nuôi bầy con nhỏ
Chúng nó đáng thương nào có tội tình gì
Khi cha mẹ đứng lên đòi sự sống
Cho giống nòi và cả cho mai sau.
Nếu tôi chết...
Và không lâu trước ngày bị bắt, nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ đã tự ghi sau tên mình một danh xưng là “tù nhân dự khuyết của ĐCS”. Với tinh thần khẳng khái, quyết liệt vốn có của Trần Khải Thanh Thuỷ, chúng ta tin chắc rằng chị sẽ vượt qua trận chiến này một cách vẻ vang.
Ngay từ tháng 11.2006, hoảng sợ trước sự trổi dậy của phong trào công nông với sự ra đời của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam do người công nhân Nguyễn Tấn Hoành, 22 tuổi, sáng lập và lãnh đạo, ĐCS đã cho bắt hàng loạt người sáng lập Hiệp Hội. Ngoài Nguyễn Tấn Hoành, họ đã bắt Trần Thị Lệ Hằng, tức Trần Thị Lê Hồng, Đoàn Huy Chương, tức Hoàng Huy Chương, Đoàn Văn Diên, cha của Đoàn Huy Chương, Lê Văn Sỹ, Nguyễn Thị Tuyết, Lê Bá Triết, Nguyễn Tuấn. Hai thiếu niên Đoàn Triệu Hải, tức Hảo, 16 tuổi và Đoàn Triệu Kinh Kha, 14 tuổi, con của Đoàn Văn Diên cũng bị bắt để làm áp lực bắt cha, sau một thời gian giam giữ hai em đã được thả ra. Còn Luật sư Trần Quốc Hiền, phát ngôn viên của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông, đã bị bắt tháng 1.2007 và đã bị đưa ra xử tại Sài Gòn, như đã nói trên.
Thêm nữa, đầu tháng 5.2007, kẻ cầm quyền cũng đã tổ chức phiên toà tại tỉnh Đồng Tháp để xử bốn tín đồ Phật Giáo Hoà Hảo Thuần Tuý (PGHHTT) là ông Nguyễn Văn Thơ, Hội trưởng Giáo Hội PGHHTT tỉnh Đồng Tháp, bà Dương Thị Trân, Hội trưởng Phụ Nữ Từ Thiện PGHHTT và là vợ ông Thơ, ông Lê Văn Sóc, Phó Hội trưởng Giáo Hội PGHHTT tỉnh Vĩnh Long, ông Nguyễn Văn Thuỳ, Tổng Vụ Thanh Niên PGHHTT tỉnh Vĩnh Long chỉ vì họ đấu tranh đòi quyền tự do tín ngưỡng. Họ đều bị kết án rất nặng: ông Thơ 6 năm tù giam, bà Trân 4 năm tù giam, ông Sóc 6 năm tù giam, ông Thuỳ 5 năm tù giam. Cũng như tại mọi phiên toà của chế độ độc tài toàn trị ở Việt Nam, các bị cáo không được quyền bào chữa, không có luật sư biện hộ, thân nhân bị cáo không được có mặt và phiên toà không có giới báo chí tham dự.
Vẫn chưa hết, công an còn bắt giam nhiều nhà trí thức dân chủ khác, như Luật sư Nguyễn Thị Thuỳ Trang, Luật sư Lê Quốc Quân (được Quỹ Quốc gia Yểm trợ Dân chủ Mỹ - National Endowment for Democracy - cấp học bổng du học 5 tháng tại Hoa Kỳ và được Hà Nội đồng ý cho đi, thế mà khi ông vừa về đến nhà ở Nghệ An thì bị bắt ngay), doanh gia Trương Quốc Huy, ông Hồng Trung, bà Hồ Thị Bích Khương (“dân oan” ở Nghệ An, thành viên Khối 8406), hai Thượng toạ Thích Thiện Tâm và Thích Huệ Lâm thuộc Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất ở Bình Thuận, 9 tín đồ Đạo Cao Đài, 10 tín đồ Phật Giáo Hoà Hảo, và hơn 350 đồng bào Thượng theo đạo Tin Lành ở Cao nguyên miền Trung... Độc ác nhất là công an đã bắt Luật sư Bùi Thị Kim Thành (người tích cực giúp đỡ, bênh vực cho “dân oan” miền Tây) nhốt vào Bệnh viện Tâm thần ở Biên Hoà, mặc dù nhiều bác sĩ địa phương xác nhận rằng tâm thần của bà bình thường. Họ đã chích hàng chục mũi thuốc để làm cho tinh thần bà bại hoại. Công an cũng đang truy nã giáo sư Nguyễn Chính Kết, săn lùng ráo riết các ông Lê Trí Tuệ, Trương Quốc Tuấn, Bạch Ngọc Dương, Trần Văn Hoà... làm một số người đã phải “vượt biên” ra nước ngoài.
Như vậy là cuộc chiến vẫn còn đang tiếp diễn. Cố nhiên, qua những trận bão táp dữ dội này, về mặt nhân sự, phong trào dân chủ bị sứt mẻ nặng nề: những nhân vật trụ cột của phong trào – nói theo cách diễn đạt của Luật sư Công Nhân – “bị buộc phải hy sinh chấp nhận những nhiệm sở bất đắc dĩ”! Nhưng phong trào vẫn không bị dẹp tan. Biết bao tiếng nói dũng cảm của những người dân chủ trong nước vẫn còn vang lên mạnh mẽ. Khối 8406, LMDCNQVN, Đảng Thăng Tiến, Đảng Lạc Hồng, Đảng Dân Chủ Nhân Dân... vẫn tồn tại, các tờ bán nguyệt san Tự Do Ngôn Luận, Tổ Quốc, tập san Tự Do Dân Chủ... vẫn tiếp tục phát hành đều đặn... Nhiều tổ chức đã bắt đầu chuyển hướng cách hoạt động cho thích hợp hơn với tình thế mới.
Khủng bố không hề thắng được khát vọng tự do!
Cũng xin nhắc lại, đây chẳng phải là lần đầu tiên ĐCS tung đòn khủng bố đàn áp đối với phong trào dân chủ. Kể từ lúc phong trào mới manh nha cách đây trên 50 năm – chúng tôi muốn nói đến trào lưu Nhân Văn Giai Phẩm, khi một số văn nghệ sĩ, trí thức rụt rè đòi tự do dân chủ, nhất là tự do sáng tác – ĐCS đã giáng một đòn khủng bố ghê rợn đến nỗi hàng trăm trí thức, văn nghệ sĩ đã bị đoạ đày khốn khổ trên ba chục năm trời ròng rã, nhiều người phải ngồi tù dài hạn, như nhà văn hoá Nguyễn Hữu Đang - 15 năm, nhà văn Thuỵ An - 15 năm, nhà thơ Phùng Cung - 12 năm, nhà xuất bản Trần Thiếu Bảo (Minh Đức) - 10 năm, người ít nhất cũng phải 3–4 năm. Hồi đó, đã có nhiều người khiếp sợ, một số ít đã khuất phục, thậm chí có người đầu hàng. Nhưng hồn tự do bất diệt vẫn sôi sục trong huyết quản trí thức, văn nghệ sĩ, và nhiều người vẫn kiên cường giữ vững khí phách kẻ sĩ. Đó là những Phan Khôi, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Phùng Cung, Phùng Quán, Hữu Loan, Trương Tửu...
Tiếp đến trận đàn áp cực kỳ khốc liệt những cán bộ đảng viên có tinh thần dân chủ dám có ý kiến bất đồng với ban lãnh đạo ĐCS: đó là vụ án “Xét Lại – Chống Đảng”. Hơn bốn năm chục cán bộ từ cao, trung cấp trở xuống, nhiều nhà báo, nhà văn... đã bị tống giam vào ngục tù, nhiều người bị “tù” tại gia. Biết bao người đã phải chết âm thầm trong uất hận, như Phạm Viết, Bùi Công Trừng, Đặng Kim Giang, Vũ Đình Huỳnh, Lê Liêm... Thế nhưng ĐCS vẫn không thể đè bẹp được ý chí đấu tranh cho lý tưởng tự do dân chủ. Tấm gương kiên cường của cụ Hoàng Minh Chính, người đã ngồi tù giam cũng như “tù” tại gia cho đến nay, nghĩa là trên 30 năm trời, vị anh hùng bất khuất của đối lập dân chủ Việt Nam, đã khích lệ rất nhiều cho các thế hệ dân chủ hậu sinh.
Rồi tiếp đến những hoạt động của Câu Lạc Bộ Những Người Kháng Chiến Cũ do cụ Nguyễn Hộ, cựu chủ tịch Tổng Công đoàn Việt Nam, một nhà cách mạng lão thành của ĐCS làm chủ nhiệm. Một cao trào dân chủ đã dấy lên với những cuộc thảo luận sôi nổi về tự do dân chủ, với việc xuất bản báo Truyền Thống Kháng Chiến... làm ĐCS hoảng sợ, vội vã đàn áp. Nhiều vị công thần của Đảng, như Nguyễn Hộ, Đỗ Trung Hiếu, Tạ Bá Tòng, Hồ Hiếu, Đỗ Đình Mạnh... đã bị bắt giam. Nhưng chính lúc này lại xuất hiện thêm những chiến sĩ dân chủ kiên cường khác, như cụ Nguyễn Văn Trấn, Linh mục Chân Tín, trung tướng Trần Độ, các ông Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Nguyễn Thanh Giang, Trần Khuê, Hà Sỹ Phu, Mai Thái Lĩnh, Trần Anh Kim, nhà thơ Bùi Minh Quốc, các nhà văn Dương Thu Hương, Tiêu Dao Bảo Cự... Trong số những người xuất thân từ chế độ Việt Nam Cộng Hoà, đã có những người rất nổi bật, như bác sĩ Nguyễn Đan Quế với Cao Trào Nhân Bản, ông Nguyễn Đình Huy, người đứng đầu Phong Trào Thống Nhất Dân Tộc và Xây Dựng Dân Chủ, giáo sư Đoàn Viết Hoạt với tờ Diễn Đàn Tự Do, hai vị Hoà thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, các Thượng toạ Thích Thích Thiện Minh, Thích Tuệ Sỹ, Thích Không Tánh, Linh mục Nguyễn Văn Lý...
Như vậy là trong suốt nửa cuối thế kỷ 20, dù đàn áp tàn bạo, khủng bố khốc liệt đến đâu, nhưng ĐCS vẫn không thể đè bẹp được phong trào dân chủ nước ta. Còn nếu tính từ đầu thế kỷ 21 đến nay, thì chúng ta cũng đã từng chứng kiến trận đàn áp khốc liệt vào năm 2002, khi Nông Đức Mạnh vừa mới lên ngôi vị Tổng bí thư của ĐCS. Hàng chục chiến sĩ dân chủ đã bị câu lưu, bị bắt bớ, bị tù giam hay “tù” tại gia, tại chùa, tại nhà thờ, đó là những Vũ Cao Quận, Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Đan Quế, Lê Hồng Hà, Trần Dũng Tiến, Hà Sỹ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Trần Khuê, Nguyễn Thị Thanh Xuân, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn, Lê Chí Quang, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Anh Kim, Nguyễn Đắc Kính, Đào Quang Tiến, Dương Sơn, Dương Hùng, hai vị Hoà thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, các Thượng toạ Thích Tuệ Sỹ, Thích Thiện Minh, Thích Không Tánh, các Linh mục Nguyễn Văn Lý, Phan Văn Lợi, Nguyễn Hữu Giải, cụ Lê Quang Liêm (hội trưởng PGHHTT), các Mục sư Nguyễn Hồng Quang, Nguyễn Công Chính... Thế nhưng, phong trào vẫn giữ vững và đến năm 2006 thì ngày càng khởi sắc đến nỗi ĐCS lại phải tung ra trận đàn áp dữ dội lần này. Trong trận chiến đấu mới này lại xuất hiện thêm những anh hùng mới của dân tộc như nhiều người đã biết. Chúng ta có thể tin chắc rằng phong trào hiện đang được duy trì và sẽ lại có ngày khởi phát mạnh mẽ, vì không có gì có thể đè bẹp được ý chí tự do của những con người có lương tâm và trí tuệ.
Chúng ta cũng tin chắc rằng tuổi trẻ còn có tim óc của dân tộc ta sẽ lắng nghe lời tâm huyết của Luật sư Lê Thị Công Nhân: “...Những gì mà tôi làm được, tuy hết sức nhỏ bé, nhưng nếu như từng cá nhân chúng ta tự coi mình là con người mà lại thờ ơ trước số phận chính trị của mình cũng như của dân tộc Việt Nam mà chưa ủng hộ, hay ủng hộ rồi mà chưa tham gia, hay tham gia mà chưa tích cực, thì xin hãy mạnh dạn, can đảm nói lên tiếng nói của mình!” và rất nhiều người “sẽ tiếp tục đứng lên gánh vác những công việc còn đang dang dở của chúng tôi” (2).
Như vậy thì chúng ta có đầy đủ lý do để tin tưởng, một khi các chiến sĩ dân chủ dũng cảm đã vươn lên trong trận bão táp bạo tàn vừa qua, nêu cao tấm gương anh hùng cho toàn dân tộc và tuổi trẻ nước ta, thì chắc chắn là phong trào dân chủ sẽ còn vươn lên nữa, bất chấp mọi trận bão táp dữ dội mà ĐCS sẽ gây ra. Còn chế độ bạo tàn, độc tài toàn trị của ĐCS chắc chắn rồi đây sẽ sụp đổ tan tành trong trận bão táp của lòng phẫn nộ và căm hờn xuất phát từ đại chúng khổ đau, bị lừa bịp, bị áp bức, bị đè nén, bị oan khuất và bị tước đoạt mọi quyền tự do dân chủ trên sáu thập niên rồi, sẽ dũng mãnh đứng lên đòi quyền sống của mình./.
Moskva 21.5.2007
Nguyễn Minh Cần
1. Vì trên thực tế, sau cuộc Cách mạng tháng 8.1945, ĐCS đã tiếm quyền tự quyết của nhân dân: từ khi ĐCS cướp được chính quyền cho đến ngày nay, chưa hề có một cuộc bầu cử nào đáng gọi là dân chủ để biểu hiện được ý chí của toàn dân, mà mọi cuộc bầu cử từ cơ quan quyền lực tối cao (quốc hội) đến các cơ quan dân cử địa phương đều chỉ là những trò hề giả dối theo lối “đảng cử dân bầu”.
2. Những chữ nghiêng trong ngoặc là lời Lê Thị Công Nhân nói trên Diễn đàn Dân chủ ngày 26.2.07
Inscription à :
Articles (Atom)